[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 22




{ = Singto = }

Ba ngày rồi mưa vẫn chưa chịu ngừng. Nước bắt đầu ngập Bangkok. Tình hình giao thông càng kẹt cứng hơn mọi ngày. Phần đầu của cơn bão vừa mới đi khỏi, chỉ còn lại phần đuôi mờ nhạt và dấu vết của sự thiệt hại mà thôi.

"Hai tiếng nữa bắt đầu cuộc họp hội đồng quản trị nhé, bác sĩ Prachaya.". Tiếng của thư ký đang đứng ở cạnh bàn làm việc, vừa cúi mặt lướt lướt màn hình iPad để xem lịch trình của tôi ngày hôm nay.

Tôi không có vào ca trực, không có ward round, không có khám bệnh nhân ngoại trú. Hôm nay là ngày nghỉ của bác sĩ, nhưng vẫn phải làm việc với vai trò giám đốc bệnh viện. Đó là nghĩa vụ mà tôi tình nguyện làm. Tôi hạnh phúc với việc điều hành công việc kinh doanh của gia đình, đặc biệt công việc đó liên quan tới nghề bác sĩ mà tôi yêu thích.

Ước mơ chữa trị bệnh nhân cho hết bệnh, làm cho bệnh nhân sống sót nhiều nhất có thể là ước mơ từ hồi còn nhỏ. Và bởi vì việc tự mình điều hành nên làm cho bệnh viện của chúng tôi rất có danh tiếng.

"Tiêu rồi!"

"Gì vậy ạ, bác sĩ Prachaya?". Thư ký ngẩng mặt lên từ màn hình iPad khi nghe thấy tiếng thốt lên từ tôi mà lúc này tôi đang lục lọi vài thứ trên bàn.

Nhưng tìm không thấy.

"Có lẽ tôi quên đĩa file trình chiếu cùng tệp tài liệu tổng kết của quý này ở nhà rồi.". Tôi cũng ngẩng mặt lên trả lời.

Hai chúng tôi nhìn vào mắt nhau. Ai nấy cũng đều biết rõ rằng chuyện lớn tới cỡ nào. Tôi thấy sự lo âu trong ánh mắt thư ký của mình. Hôm qua cô ấy nói rằng muốn chuẩn bị bản dự phòng lưu trong máy tính của mình, nhưng tôi vẫn chưa làm xong hoàn toàn nên đem về làm tiếp ở nhà. Và rồi quên...

"Cho chuyển phát nhanh đi lấy được không ạ? Nếu đi bằng xe máy có lẽ là kịp. Bác sĩ tự lái xe về chắc không được. Bây giờ mưa lại lớn nữa rồi.". Cô ấy đề xuất cách thức thông minh nhất vào lúc này.

Trời bên ngoài lúc mưa lúc hết liên tục 3 ngày rồi.

"Chắc phải như vậy. Nhưng không biết ở nhà có người hay không.". Nếu không có chủ nhân căn phòng còn lại thì cũng tiêu, bởi vì chắc chắn nhân viên chuyển phát không thể nào vào phòng của tôi được.

"Nếu vậy tôi sẽ đi liên lạc với nhân viên chuyển phát chuẩn bị sẵn. Bác sĩ thử gọi điện về nhà xem.". Cô ấy nói rồi đi ra trước phòng.

Tôi cầm điện thoại lên bấm gọi số vừa có được ngày hôm qua. Quen biết nhau nhiều tháng nhưng mới ký thỏa thuận đình chiến cách đây không lâu. Rồi tôi và Krist vừa mới có cơ hội trao đổi số điện thoại với nhau hôm qua đây thôi.

[Vâng?] Đợi một lúc lâu thì đầu bên kia bắt máy. Giọng từ phía bên kia có vẻ hơi khàn một chút.

"Ngủ hả?"

[Ai vậy ạ?... À, Abo hả?]. Chừng nào mới ngưng gọi Abo đây. Tôi đâu có già tới vậy đâu. Nhưng mà kệ đi, chuyện công việc quan trọng hơn.

"Cậu có ở phòng không? Tôi quên đồ ở trên bàn trong phòng khách, định cho nhân viên chuyển phát tới lấy. Đem xuống tầng trệt tòa nhà giùm được không?"

[Ừ, đợi chút nhé...]. Giọng ngái ngủ và tiếng cử động. Đoán là chắc đối phương định đi về phía ghế salon. [Tệp tài liệu màu xanh dương phải không?].

"Đúng vậy, nó đó. Có đĩa CD và USB chung với nó nữa. Cậu cầm xuống hết luôn nhé."

[.........]

"Krist?"

[Biết rồi. Tôi đang bỏ vào bịch nhựa. Bên ngoài trời mưa lớn, mắc công một hồi đồ bị ướt.]

"........."

Tôi im lặng. Không biết bản thân nên nói gì với hành động không phải chỉ là việc làm cho có như vậy. Krist để tâm ngay cả việc đồ của tôi sẽ bị ướt. Nào là hôm đi tới rủ ăn cơm tối nữa. Và sau ngày hôm đó nói rằng đình chiến, trên bàn trong nhà bếp hay là trong tủ lạnh sẽ có thức ăn dành cho tôi gần như mọi lần cậu ta đi ra ngoài.

Thật ra thằng nhóc này cũng là người có lý lẽ đó nếu như bỏ đi thành kiến. Hôm mà tôi phàn nàn chuyện lăng nhăng thì cũng chịu nghe trong im lặng, không cãi. Nào là sắc mặt giống như cảm thấy có lỗi đó nữa. Và thỉnh thoảng gặp nhau ở trong phòng, mọi lần tôi sẽ thường thấy Krist ngồi làm báo cáo, không thì đọc sách học bài.

Chắc là mắng vớ vẩn không được nữa nhỉ.

[Xong rồi, Abo. Nhân viên chuyển phát chừng nào tới?]. Giọng khàn khàn vang lên ngắt quãng suy nghĩ liên quan tới đối phương làm cho tôi tỉnh táo lại lần nữa.

"Đợi chút nhé, hỏi cô Nida trước đã.". Tôi đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi về phía thư ký ở trước phòng. Cô ấy có sắc mặt nhăn nhó một chút với việc bận rộn bấm điện thoại.

"Cô Nida, nhân viên chuyển phát sẽ tới nơi lúc mấy giờ? Để Krist còn biết đường mà xuống dưới cho đúng."

"Ơ... Bây giờ không liên lạc được người nào hết ạ. Không có ai rảnh hết, kêu là mình đợi khoảng 1 tiếng nữa."

"1 tiếng? Tôi nghĩ có lẽ không kịp đó. Chúng ta sắp họp rồi. Hơn nữa đó chỉ là sự ước lượng. Lỡ như trễ hơn như vậy thì tài liệu sẽ không tới kịp giờ họp. Cô thử gọi điện cho chỗ khác xem được không?"

"Thử rồi ạ, bác sĩ. Hôm nay trời mưa lớn, ai ai cũng dùng dịch vụ chuyển phát nhanh hết. Đợi một chút ạ."

"Krist, cậu có còn ở đó không? Đợi một chút nữa nhé. Dù sao thì để tôi gửi tin nhắn báo lại cho vậy.". Tôi rót âm thanh vào đường dây điện thoại sau khi có được kết luật từ thư ký.

[Abo bắt đầu họp lúc mấy giờ?]

"2 tiếng nữa. Cậu hỏi làm gì?"

[Tôi lái xe đem tới cho cũng được. Kẹt xe dữ tới cỡ nào thì có lẽ cũng sẽ tới nơi trong vòng nửa tiếng.]

Thật ra đó là ý tưởng hay đó. Đường từ penthouse tới bệnh viện là cùng một bên đường, chỉ qua 2 cái đèn đỏ. Nhưng nếu tôi quay về penthouse thì phải quay đầu xe rất xa, nào là phải quay xe lại thêm một lần nữa.

"Cậu không có giờ học hả?"

[Hôm nay không có học. Tóm lại tôi sẽ đem tới cho Abo ở bệnh viện đi vậy.]

"......Cảm ơn nhé.". Tôi đáp lại sau khi im lặng một hơi, để cho đối phương là người bấm cúp máy, trước khi quay qua ra lệnh cho thư ký sẵn rằng Krist sẽ là người tự mình đem tài liệu họp tới và đi vào phòng.

**************************************

*Cốc cốc cốc*

"Vâng?". Tôi ngẩng mặt lên từ chồng giấy tờ, đáp lại tiếng gõ cửa mà tôi nghĩ rằng có lẽ là thư ký. Nhưng người mở cửa bước vào lại không phải.

"Sao rồi? Công việc ổn thỏa chứ?"

"Cũng ổn thỏa như thường. Ba trở về từ Trung Quốc hồi nào vậy?". Tôi biết là ba cũng sẽ vào họp cùng nhưng không có về nhà lâu lắm rồi. Lần cuối gặp, ba nói sẽ đi Trung Quốc.

Ngài chủ tịch và là giám đốc bệnh viện thật sự mỉm cười và ngồi xuống cái ghế phía bên kia bàn làm việc. Thật ra ghế salon tiếp khách cũng có, nhưng tôi không đứng dậy qua đó ngồi, bởi vì xem như không có trịnh trọng gì với việc ba con ngồi nói chuyện với nhau. Chắc là ba tới ngồi trò chuyện đợi họp.

"Hai ngày rồi. Không về nhà gì hết vậy thằng Sing. Công việc nặng hả? Nghe thư ký của ba nói rằng dạo này mày làm việc mỗi ngày, không nghỉ gì hết."

"2, 3 bác sĩ phải đi huấn luyện khẩn cấp. Rồi bác sĩ Jane và thằng Fire còn đi công tác ở Đức nữa. Con lấy đâu ra thời gian mà nghỉ? Đây vừa có được ngày nghỉ của việc bác sĩ thì phải tới giải quyết công việc giấy tờ tiếp nữa."

"Hừ hừ, mày tự mình chọn mà. Sắc mặt mày có vẻ hạnh phúc hơn là đau khổ đó. Ba tự hào về mày.". Ánh mắt của ba nói rằng thật sự thấy tự hào. Ba lúc nào cũng nhìn tôi như vậy. Thật ra chúng tôi chỉ còn 2 ba con với nhau nên cũng khá là yêu thương nhau. Chuyện cãi nhau thì chỉ có chuyện con dâu của ba mà tôi không chịu nhún nhường thôi đó.

*Cốc cốc cốc*

Tiếng gõ cửa vang lên lần nữa. Lần này thật sự là cô Nida. Cô ấy chỉ ló vào nửa người để báo một điều mà thôi.

"Em Krist đem tài liệu tới rồi ạ. Bác sĩ có cho vào không ạ?"

"Vâng, cho vào đi.". Ba ở đây, lỡ mà không cho con yêu của ba vào thì có mà tôi bị chửi cho tới kiếp sau. Hơn nữa, đương sự cũng chịu khó đem tài liệu tới giùm nữa.

"Abo, nó hơi ướt một chút nhé bởi vì mưa lớn lắm. Tôi phải chạy dầm mưa từ bãi đậu xe... Bác Pawee, xin chào ạ!". Krist nói vẫn chưa kịp hết đã nhìn thấy rằng tôi không có ở một mình. Thế là mỉm cười và đưa tay lên vài chào ba tôi thay vì tiếp câu nói.

"Chào Krist. Đã nói là gọi ba mà. Tới tìm Singto hả?"

"Hehe, con đem tài liệu họp tới cho anh bác sĩ ạ. Anh ấy để quên ở nhà."

"Cậu ướt nhiều đó.". Tôi nhắc Krist là đã bị ướt cả người. Áo thun màu đen cùng quần jeans rách đó bị ướt mưa nhiều chỗ. Thấy bộ dạng rồi tôi liền đi lấy cái khăn lông được dùng mỗi khi tập thể dục ở phòng gym của bệnh viện đưa cho.

"Không sao, tôi về giờ. Ướt tới như vậy về gấp tắm nước nóng ở nhà thì hơn. Không thì tiêu chắc."

"Lau đầu đi. Còn lâu cậu mới về tới phòng. Một hồi bị bệnh lại đỗ lỗi do tôi nữa."

"Cũng được. Nhưng nếu tôi lau rồi vẫn bệnh thì cũng bởi vì Abo thôi.". Krist chịu đưa tay tới cầm lấy khăn đem lau đầu, nhưng miệng vẫn cứ phàn nàn không ngừng.

"Nếu bệnh thiệt thì tôi chích thuốc cho. Thêm thuốc trị lì nữa, thấy được không?"

"Có thuốc trị lì nữa hả? Tôi không phải con nít 5 tuổi như thằng Karn để mà có thể dễ lừa nhau vậy nhé."

"Hừ, lì như cậu thuốc gây mê voi còn không xử cậu được."

"Singto, sao lại nói em nó như vậy?". Tiếng của ba vang lên từ phía sau, nhìn có vẻ không hài lòng cho lắm. Có thể nghe ra được từ việc gọi đầy đủ tên tôi.

"Không sao ạ, bác Pawee. Anh ấy thường hay nói con như vậy hoài. Đây là cấp độ nhẹ rồi đó. Quen rồi, cho vui thôi."

"Krist đúng là dễ thương thiệt mà. Lúc nào cũng bênh vực nó hết. Hahahaha!"

Tôi lén đảo mắt lên trời chán chường với ba mình ngay lập tức. Dễ thương chỗ nào vậy? Nó nói mỉa mà không biết hả trời? Nhưng ngoài việc ba không biết, lại còn không chịu dừng tại đó nữa.

"Đúng rồi, dù sao cũng tới rồi, cùng nhau tới phòng họp hội đồng luôn không? Để ba giới thiệu Krist cho mọi người biết. Sau này cũng phải kết hôn với Sing mà."

Đúng là nghiệp chướng! Tôi há miệng định phản đối, nhưng không nhanh bằng người được mời.

"Không thì hơn ạ. Bác... ơ... ba và anh bác sĩ có cuộc họp, con không muốn làm phiền công việc. Làm như vậy không thích hợp cho lắm khi mà đem chuyện riêng tư ra nói."

"Hahaha, Krist nhìn nhỏ tuổi nhưng thật ra suy nghĩ cũng trưởng thành đó chứ. Nếu vậy thì không sao. Nhưng tối nay đi ăn cơm cùng nhau nhé. Ba sẽ gọi điện rủ thằng Danai và Wan nữa. Họp không có lâu đâu. Ngồi đợi trong phòng này trước cũng được, rồi đi cùng lúc với nhau luôn."

"Ơ... thật ra...". Krist ra vẻ giống như muốn từ chối, nhưng bị ba tôi cản lại trước.

"Không được nhé Krist. Lần này ba không cho từ chối giống như việc kêu vào phòng họp nhé. Lâu lâu mới gặp nhau một lần. Hơn nữa, ba có quà từ Trung Quốc nữa đó, ở trên xe. Lúc đầu định gửi lại cho Singto, nhưng Krist đã tới rồi. Đi ăn cơm rồi lấy quà luôn nhé."

"......Vâng.". Cuối cùng đứa con yêu dấu của ba tôi cũng chịu nhận lời với sắc mặt nhọc lòng. Có vẻ như Krist có chuyện gì đó hơn việc không muốn đi ăn cơm, nhưng không chịu nói ra và tôi cũng không hỏi.

**************************************

"Hai đứa ở với nhau 2 tháng, sao rồi? Thân với nhau chưa?". Ba Krist mở miệng hỏi trong khi chúng tôi bắt đầu ăn tối với nhau.

Ba tôi gọi điện rủ ba và mẹ Krist ngay khi Krist đồng ý. Hai người đó nhận lời ngay lập tức. Khi gặp mặt nhau, chào hỏi nhau một chút, gọi thức ăn xong, chủ đề không thể thiếu đối với ba mẹ của 2 nhà này có lẽ là chuyện của tôi và Krist nhỉ?

Suýt nữa quên mất rồi rằng họ ép chúng tôi kết hôn với nhau.

Cái muỗng đang chuẩn bị đưa tới miệng tôi khựng lại không khác gì người đang ngồi ở phía đối diện gì hết, trước khi nó di chuyển tới miệng như cũ.

"Cũng bình thường ạ. Dạo này con làm việc nặng.". Tôi mỉm cười nhạt với ba của Krist.

"Rồi Krist có lì lợm không vậy, Singto? Nếu em nó lì thì cứ nhắc nhở em nó nhé. Tên này thường hay làm chuyện làm người ta đau đầu.". Mẹ cậu ta chỉ phàn nàn đứa con bằng miệng, nhưng nhìn với ánh mắt yêu thương và xoa đầu con trai của mình.

"Mẹ, con đâu có lì chút nào đâu."

"Thiệt không? Không phải là quậy anh ấy tới nỗi hư công hỏng việc luôn đó chứ?"

"Không đâu ạ. Hôm nay đem tài liệu tới chỗ làm giùm con nữa ạ. Thật ra Krist cũng không có trẻ con tới mức đó đâu. Nếu nói bằng lý lẽ thì nghe. Ở phòng thì còn thường thấy Krist học bài, làm báo cáo. Hôm nào có bài kiểm tra thì không có ra ngoài đi chơi nữa.". Nể tình đã cứu mạng tôi hôm nay, nói giúp cho một chút vậy. Phòng khi mẹ Krist sẽ đem cái thẻ platinum không giới hạn tiền đó của nó đem trả lại.

"Vậy à?". Mẹ Krist quay qua tiếp lời tôi cùng với nụ cười hài lòng. Sau đó thì quay qua mỉm cười với 2 người lớn còn lại.

Thiệt không nên bênh vực nó cho họ thấy mà. Ánh mắt như vậy giống như là định chọc ghẹo nhỉ?

Tôi nhìn qua người ngồi ở phía đối diện đang nhìn tôi chớp mắt liên tục, giống như thấy cái gì đó không thể tin được. Sau đó thì mỉm cười ghẹo gan với tôi giống như muốn chọc ghẹo. Nhưng mà chọc theo ý nghĩa khác với đám ba mẹ.

"Sao?". Tôi hỏi ra thẳng thừng. Bây giờ đám người lớn đang lén thì thầm gì đó với nhau, tôi cũng không có nghe.

"Không có gì. Chỉ là không ngờ rằng Abo cũng biết khen tôi nữa."

"Sao nói đình chiến mà? Chọc điên hả?"

"Chọc chơi chút thôi mà. Ăn rau xào đi, ngon đó. Ngon hơn nhà ăn ở khoa đã mua hôm đó nữa.". Rồi nó đổi chủ đề thay vào đó là múc rau xào vào đĩa của tôi.

"Nhưng đồ xào kiểu Hoa khá là ngon đó.". Tôi nói rồi múc rau xào vào miệng.

"Thích hả? Vậy để thứ Hai tới có giờ học nửa ngày rồi mua về cho. Có làm việc không?"

"Tôi vào ca trực vào giữa trưa. Buổi chiều về ăn vậy."

"Tốt lắm. Để tôi mua vào chiều chiều chút. Ở lại giải quyết báo cáo với tụi thằng Lann, thằng Ton. Hôm trước thằng Lann nó mất tích đi đâu 2 ngày không biết nữa. Hên là không có tiết. Nó chưa từng nghỉ nữa. Khi đi học trở lại thì dáng vẻ, thái độ lại lạ đi.". Krist nói, nhưng nhìn có vẻ là càm ràm với chính mình thì đúng hơn.

"Lạ thế nào? Người bạn đó của cậu lúc nào cũng lạ hết. Thái độ lạnh lùng, còn không hay nói chuyện nữa."

"Không, không. Nó nhìn có vẻ có chuyện phiền muộn. Bình thường nó nói nhiều đó, không giống thằng sloth đâu. Thằng đó nó khác người, muốn nói là nói, không muốn nói thì không nói chuyện cả tuần cũng có nữa. Không biết anh Fire... Oops!". Nó bịt miệng của mình giống như nhận ra rằng đã lỡ miệng nói cái gì.

"Hừ, biết rồi mà. Chuyện thằng Fire với bạn của cậu đó... Nhưng mà đi cảnh báo bạn cậu một chút cũng tốt đó, rằng đừng có đùa với "lửa". Thấy nó lịch sự, nhã nhặn như vậy, nhưng thật ra nó cũng gian lắm đó."

"Abo biết?"

"Ừ, thằng Fire nó vẫn chưa quyết định được. Bạn cậu sẽ buồn lòng vô ích đó."

"Nếu chưa quyết định được thì có nghĩa là vẫn có quyền. Bạn của tôi không có dễ dàng chịu thua đâu."

"Khờ khờ kiểu đó làm sao theo kịp thằng Fire được? Muốn thấy bạn cậu buồn lòng hả?"

"Thằng Karn mà khờ ấy hả? Ờ, nó khờ thiệt đó. Đôi khi tôi còn lén nghĩ rằng làm sao nó lớn lên được. Nếu tôi không tự mình nuôi dạy nó, giờ này không sống sót giữa thế giới rộng lớn này được đâu. Hahahahahahaha!". Nghe từ tiếng cười, có vẻ như ngược lại với ý nghĩa của câu nói mà đối phương nói nhỉ?

"Hai đứa nói chuyện gì với nhau vậy? Có vẻ vui ghê.". Mẹ Krist quay lại về phía chúng tôi lần nữa.

"Nói chuyện thằng Karn và thằng Lann. Dạo này tụi nó là lạ.". Krist trả lời mẹ của mình. Bà ấy nghe rồi mỉm cười, quay qua nói với tôi.

"Thân nhau ghê nhỉ? Quen bạn bè của Krist nữa hả?"

"Vâng. Tình cờ Karn gãy tay tới chữa trị ở bệnh viện. Bạn thân của con là người nhận ca bệnh, thế nên thân nhau."

"Vậy à? Bạn Krist bị bệnh hả?". Ba tôi.

"Khỏi rồi ạ. Vừa mới bỏ bột cách đây không lâu. Nhưng nó thường thay bị thương, không có hợp với trái banh cho lắm."

"Kiểu này lần sau chữa trị miễn phí luôn đi. Đừng tính tiền em nó đó, Sing."

"Vâng.". Tôi làm gì được ngoài việc nhận lời chứ? Chủ nhân bệnh viện nói vậy rồi mà.

"Nè, ba và mẹ bàn với nhau rồi đó. Thấy tuần sau có ngày nghỉ dài, 2 đứa con không định đi chơi với nhau ở đâu sao?". Ba Krist cắt ngang đổi chủ đề. Chủ đề mới làm cho mắt phải của tôi co giật một cách lạ lùng.

(Người Thái mỗi lần co giật mắt thì có niềm tin: Phải xấu - Trái tốt)

"Đi chơi?". Krist.

"Thì Honeymoon đó.". Mẹ Krist.

"Hả? Honeymoon? Mẹ điên r... Uii!". Người ngồi đối diện tôi ra vẻ như định la lối cái gì đó, nhưng lại thay bằng tiếng kêu rồi im lặng, để cho mẹ mình làm người đáp lại.

"Sao nào, Singto? Có nghĩ chút nào về việc muốn đi chơi ở đâu chưa? Nhật Bản cũng tốt đó, khá là lãng mạn. Ba mẹ sẽ giúp chuẩn bị chuyến đi cho."

Nhật Bản? Lãng mạn? Honeymoon?

Haizzzzzzzzz...

"Dạo này con bận công việc lắm ạ.". Tôi mỉm cười nhạt. Nghĩ rằng đây có lẽ là lời từ chối lịch sự nhất rồi. Người ở phía đối diện lén giơ ngón cái lên, còn mỉm cười hài lòng nữa kìa. Chắc là không dám tự mình từ chối nhỉ.

"Không bận đâu. Để ba làm thay cho. Có công việc gì thì cứ chuyển qua. Con làm việc nặng cả tháng rồi, kiếm thời gian dẫn em nó đi chơi thay đổi bầu không khí một chút, để có thời gian ở riêng 2 người với nhau"

"Nhưng ở trong phòng cũng là ở riêng 2 người với nhau rồi đó ạ, bác Pawee... Uiii!". Krist phản bác lại lần nữa và rồi kêu réo lên lần nữa.

"Nó không có giống nhau đâu Krist. Kiểu đó không phải là ở bên cạnh nhau kiểu tạo nên kỷ niệm đẹp. Không thì mấy cặp đôi cưới nhau họ có chuyến đi honeymoon để làm gì chứ, đúng không?". Ba tôi giải thích. Người nghe làm vẻ mặt giống như muốn nói là không đúng, nhưng cũng không có nói ra.

"Thống nhất như vậy nhé. Đi bàn với nhau xem rằng sẽ đi đâu rồi nói với mẹ. Mẹ sẽ chuẩn bị cho. Hay là muốn tự mình đặt chuyến đi, tự mình lên kế hoạch đi chơi thì tùy. Nhưng có điều kiện là phải đi 2 người với nhau."

Cuối cùng chúng tôi cũng bị rào trước đón sau lần nữa cho bằng được. Nhớ nhắc tôi nhé, rằng lần sau đừng có đi ăn cơm giữa 2 gia đình với nhau nữa.

**************************************

"Ôiiiii, chánnn!". Tôi đi theo Krist, người than thở cùng một câu mà tôi đang rêи ɾỉ ở trong lòng, ra khỏi thang máy. Đối phương đi thẳng vào phòng ngủ mà không hề mở đèn, không quan tâm cái gì hết.

"Cho tôi tắm trước nhé, Abo. Không thì lớn chuyện chắc luôn.". Đối phương quay qua nói với tôi lúc này đang cởi đồ cho khỏe người hơn ở phía giường của mình. Sau đó thì phóng vào trong phòng tắm.

Tôi để ý thấy hôm nay giọng nó khàn khàn. Dáng vẻ cũng không ranh như mọi ngày. Rồi cái chuyện lớn của nó là cái gì? Tại sao phải đi tắm?

Ờ, kệ đi. Tôi cũng mệt, cũng chán vì lại bị ép buộc lần nữa.

Thật ra tính tình của Krist cũng không có xấu gì. Nếu không bị người lớn ép buộc, chỉ việc 2 gia đình thân nhau thì chắc tôi có thể xem nó như đứa em trai mà không khó gì. Nhưng mà giờ cái khuôn và đường giới hạn làm cho cảm thấy không thân tình với nhau cho lắm. Giống như muốn thân thiết, nhưng khi bị ép buộc thì lại cố gắng lùi ra.

Tôi không muốn kết hôn với nó. Krist cũng không muốn kết hôn với tôi. Hai chúng tôi chỉ muốn làm bạn hay là anh em với nhau. Nếu được như vậy thì tốt.

Krist đi ra khỏi phòng tắm sau khi tắm xong rồi phóng vào chỗ ngủ, đắp mền tới kín mít rồi im lặng. Thế nên tôi cũng đi vào tắm rửa, nghỉ ngơi theo. Không hề có ý định quan tâm cái gì nữa, nói rồi mà. Giống như thân thiết nhưng cũng không thân thiết. Chúng tôi không có chuyện gì để nói chuyện với nhau tới mức đó đâu.

Tắm xong thì tôi buông người xuống nằm, kéo mền của mình ra đắp. Lúc trước mẹ Krist chuẩn bị cho 1 cái, nhưng Krist đi mua thêm 1 cái nữa. Chắc là do kiểu này nên nó làm cho tôi cảm thấy ngột ngạt mỗi khi ở cùng phòng với nhau. Bởi vì đối phương cũng không muốn cưới...

...nhưng cũng không biết nên làm thế nào.

**************************************

Buổi sáng nay trời vẫn còn tối mờ nhưng hết mưa rồi. Tôi không có giờ làm. Đây là ngày nghỉ hoàn chỉnh đầu tiên trong suốt nhiều tuần nay. Định là sẽ ở nhà nghỉ ngơi hết mình. Tôi thức dậy từ 7 giờ sáng, xuống dưới tập thể dục ở phòng gym của tòa nhà, lên tắm rửa. Cho tới 9 giờ, người đang ngủ vẫn không có dáng vẻ rằng sẽ thức dậy dễ dàng.

Bình thường nó có dậy trễ như vậy không nhỉ?

"Krist, cậu có giờ học hôm nay không?". Tôi đi tới dừng lại bên cạnh giường. Hôm nay là thứ Sáu. Định là hỏi, nếu câu trả lời là không thì để cho ngủ tiếp. Nhưng sợ có mà quên đặt báo thức kìa. Tối qua thấy nó nằm lăn qua lăn lại giống như người ngủ không được nữa.

".........". Đối phương nằm im lặng bất động.

"Krist!". Tôi gọi lớn tiếng hơn nhưng Krist vẫn im lặng.

"Krist, gọi lần cuối rồi đó. Cậu có giờ học...". Tôi ngưng gọi bởi vì sờ vào cánh tay rồi thấy nhiệt độ cơ thể đối phương nóng một cách bất thường.

"Ư... Không có. Để tôi ngủ.". Krist lim dim mắt lên nhìn, mắt đỏ hoét, mặt cũng đỏ. Sau đó thì quay người trốn sang hướng khác.

"Cậu sốt hả?". Tôi đưa tay tới chạm vào trán, nóng dữ

lắm.

"Ư"

"Đi bệnh viện không?"

"........."

Mọi thứ im lặng. Tôi không được nhận câu trả lời gì ngoại trừ sự im lặng. Thế là tôi đi ra khỏi phòng, gọi xuống dưới kêu lao công đem cháo lên. Đi xuống cầm lấy túi Y tế khẩn cấp mà tôi lúc nào cũng để trên xe và đem lên. Trở về phòng lần nữa, đi tới cầm lấy khăn và thau nước.

"Krist, lau mình giảm sốt một chút đi.". Tôi đặt thau nước ở trên đầu giường, ngồi xuống bìa giường kéo vai người bệnh cho quay người lại.

"Ư... Không lau!"

"Không được, lau để bớt sốt. Nếu không như vậy thì tới bệnh viện."

"Không chịu. Đắp mền ra mồ hôi nhiều, một hồi cũng hết."

"Ai dạy cậu như vậy hả? Có đúng chỗ nào đâu. Cậu phải lau mình.". Tôi không nghe cái gì nữa. Thở dài một cái dành cho ngày nghỉ ngơi đã bay đi mất, kéo mền nó ra khỏi người, cởi nút áo rồi lau người cho.

"Lạnh..."

"Một hồi ăn cơm rồi uống thuốc hạ sốt nhé.". Lau mình xong thì tôi thay quần áo đẫm mồ hôi cho nó. Cơ thể nó vẫn còn nóng, nhưng không thể lau mình lâu hơn như vậy nữa. Không thì sốt sẽ tăng cao.

"Bác sĩ cởϊ áσ tôi làm gì?"

"Thì thay đồ cho đó. Xấu hổ hay sao? Cư xử như con nít.". Tôi kéo áo ra không quan tâm. Cơ thể con trai như nhau, hơn nữa người làm bác sĩ đã thấy cơ thể bệnh nhân tới nỗi quen rồi. Krist cũng giống như một người bệnh nhân mà thôi.

"Tại tôi thấy lạnh thì đúng hơn.". Người bệnh vẫn còn cãi lại bằng giọng khàn đặc, trộn lẫn thêm sự chán chường trong giọng điệu. Tôi cũng biết rằng nó không có xấu hổ.

"Xong xuôi rồi. Một hồi ăn cơm trước nhé rồi hẳn uống thuốc. Cậu dậy nổi không?". Tôi gài cái nút áo cuối cùng cho xong rồi đứng dậy đem thau nước cùng khăn lông đi cất. Đi ra thì thấy người sốt cao đắp mền lên tới đầu lần nữa.

"Không uống được không?". Tiếng lí nhí vang lên từ trong mền.

"Không được, uống để cho mau khỏi. Đừng lì, cậu không phải con nít."

Tôi không đồng cảm dù chỉ một chút. Tiếng chuông của lao công vang lên làm cho tôi đi về phía thang máy, nhận tô cháo, trả tiền, quay trở lại vào phòng ngủ lần nữa, cãi nhau với bệnh nhân một chút. Nhưng bởi vì sốt nó thật sự cao, thế nên nó đành phải làm theo một cách hết sức lực. Tôi đem thuốc đổ vào miệng rồi để cho Krist ngủ tiếp. Bản thân thì đi ra đọc sách ở bên ngoài.

**************************************

Đồng hồ báo thức mà tôi đã đặt trong điện thoại vang lên. Tôi rời tay khỏi cuốn sách, quay trở lại sờ trán bệnh nhân trong phòng. Sốt hạ được một chút rồi. Thế nên đi trở lại vào trong bếp, lấy tô cháo mới mà lao công vừa mới đem lên, quay trở lại vào phòng lần nữa.

"Krist, thức dậy ăn bữa trưa, để rồi còn uống thuốc nữa."

".........". Im lặng.

"Krist, dậy! Cậu phải uống thuốc mỗi 4 tiếng đồng hồ. Bây giờ sắp 1 giờ trưa rồi. Dậy đi!". Tôi nói lần nữa. Người trên giường vẫn im lặng hoàn toàn, thế là phải thở dài lần nữa, đặt tô cháo lên bên cạnh giường, ngồi xuống bìa giường rồi lung lay vai nhè nhẹ.

"Ư... Tôi không đói.". Krist lim dim mở mắt nhìn, trả lời bằng giọng khàn đặc.

"Uống nước trước, được không?". Tôi hỏi lần này thì được cái gật đầu. Thế là tôi nâng đỡ ngồi dậy dựa vào đầu giường, đem nước có ống hút được cắm sẵn đưa tới miệng. Nước hết nửa ly thì Krist mới buông ống hút ra.

"Ăn cháo đi, để còn uống thuốc.". Tôi cầm tô cháo đưa tới cho người trước mặt tự mình múc ăn giống hồi sáng. Nhưng nó nhìn rồi trề môi, quay lại nhìn mặt tôi.

"Không ăn được không, anh Singto?"

Anh Singto?

"Không được, không ăn thì sao cậu khỏi được? Ăn vào một chút thôi cũng tốt, để cho thuốc không cào bao tử."

"Ở với bác sĩ cực khổ ghê, cái gì cũng ép.". Người bệnh vẫn trề môi than thở nhưng không chịu ăn.

"Ăn đi, cứ than thở hoài. Để rồi còn đi ngủ."

"Hỏi thiệt nhé, xen vào làm gì vậy? Tôi trúng mưa rồi bị bệnh như vậy hoài, không cần lo đâu. Rồi cũng tự hết thôi."

"Dù cho không phải cậu mà bị bệnh ở trước mặt như vậy, tôi cũng phải chữa trị. Tôi là bác sĩ đó, sao mà ở yên như không có gì được? Cậu biết rõ bản thân dễ bệnh mỗi khi trúng mưa, tại sao không chăm sóc bản thân cho tốt hơn như vậy?"

"Thì hôm qua định là nhanh chóng về tắm rồi đó, nhưng bác Pawee rủ đi ăn cơm, không từ chối được. Bình thường nếu trúng mưa thì phải nhanh chóng tắm nước ấm, không thì sẽ bị sốt. Đây bị trúng mưa liên tục 3 ngày rồi, tôi đau đầu, ăn không nổi, đừng ép buộc tôi nhé?"

Vậy hôm qua giọng khàn khàn là bởi vì bắt đầu bệnh nhỉ? Bị bệnh nặng hơn là bởi vì đem tài liệu tới cho tôi. Hơn nữa còn bị ba tôi ép ở lại ăn cơm tối nữa, mặc dù cả người ướt như vậy.

"Nhóc khùng, tại sao không biết nói thẳng ra chứ?"

"Nếu từ chối, mẹ biết thì sẽ bị tịch thu thẻ tín dụng chứ gì. Còn lại 2 thẻ cuối cùng thôi đó.". Lý do cực kỳ trẻ con. Mẹ nó cũng cực kỳ trẻ con.

"Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi. Vậy bây giờ ăn cơm uống thuốc trước. Cậu đã hạ sốt nhiều rồi, uống cỡ 2 lần nữa có lẽ sẽ khỏi hẳn.". Tôi đẩy tô cháo tới phía trước mặt Krist một chút nữa, để hối thúc ăn trước khi cháo nở.

"Không ăn được không? Chỉ uống thuốc thôi là đủ. Tôi thật sự không đói. Sao nói là hạ sốt rồi mà?". Chắc là hạ thiệt rồi đó. Bây giờ giọng khàn lắm nhưng vẫn cãi không ngừng, trong khi hồi sáng sốt cao, không chịu nói cái gì hết.

"Ăn nhanh nhanh đi Krist."

"Thế thì...". Krist nhìn tô cháo trước mặt, ngẩng mặt lên nhìn tôi, chớp mắt lia lịa "Anh Singto đút đi."

"Hả?"

"Nhé, đút đi. Không muốn tự ăn, đau đầu.". Tại sao tự nhiên lại làm nũng vậy? Bệnh rồi nó như vậy hả?

"Krist, ngưng nhõng nhẽo rồi nhanh chóng ăn đi."

"Ăn cũng được, nhưng cho anh Singto đút. Nhé, đút Krist nhé?". Kỳ này nó lung lay cánh tay tới nỗi cháo suýt nữa đổ. Tôi thở một hơi thật dài, đưa cái tay đang rảnh đặt chồng lên bàn tay đang lung lay cánh tay tôi và kéo ra. Krist trề môi ngay lập tức.

"Biết rồi, ngưng lung lay đi. Há miệng.". Tôi múc cháo lên, thổi một chút rồi đưa tới miệng nó. Krist mỉm cười giống như con nít rồi há miệng ngoạm lấy.

"Nữa đi.". Khi có người đút lại chịu ăn dễ dàng luôn chứ. Krist chịu ăn cháo tới hết tô, uống nước, uống thuốc một cách ngoan ngoãn chỉ bởi vì tôi chịu đút.

"Bình thường bệnh rồi hay làm nũng như vậy hả?". Tôi hỏi khi đắp mền cho Krist xong (bị làm nũng bắt đắp mền cho nữa), đang dọn dẹp đồ chuẩn bị đi ra ngoài.

"Ừ, nếu có người ở cạnh thì sẽ làm nũng. Anh Singto định đi đâu vậy?". Bàn tay người bệnh kéo áo tôi lại.

"Đem đồ đi cất rồi đọc sách. Có gì khẩn cấp thì gọi vậy. Tôi ngồi ở ghế salon. Ngủ đi."

"Nằm... nằm bên cạnh chút đi."

"Hả?". Tôi làm bác sĩ đã nhiều năm. Ok, việc lau mình, đút cơm, đút thuốc không phải là nghĩa vụ của bác sĩ, nhưng cũng từng học qua. Và đây cũng là bất đắc dĩ, ít ra cũng ở cùng một nhà với nhau. Nhưng mà nằm bên cạnh ấy hả?

"Chỉ nằm ở chỗ của anh Singto thôi. Nhé, nhé?". Lại nhé nhé nữa, lại anh Singto nữa.

"Haizzzz, ngủ đi.". Tôi kéo áo ra khỏi tay, đem đồ đi cất ở nhà bếp, quay lại cầm lấy cuốn sách ở trên bàn chỗ ghế salon rồi quay trở lại vào phòng ngủ.

Krist nằm nghiêng chu mỏ giống như con nít giận dỗi, đôi mắt đỏ hoét giống như đang chuẩn bị khóc.

Muốn chụp hình giữ lại cho nó xem lúc khỏi bệnh thiệt mà.

"Tại sao vẫn chưa ngủ?". Tôi đi tới dừng lại ở cuối giường hỏi người bệnh. Khi nghe thấy tiếng của tôi thì nó quay lại nhìn rồi mỉm cười tươi.

"Anh Singto..."

"Nếu còn không ngủ thì sẽ không ở lại bầu bạn nữa đâu đó.". Tôi nói rồi lắc đầu, đi tới nằm dựa vào đầu giường bên phía của mình, mở sách ra ở trang đang đọc dở.

".........Cảm ơn nhé!". Tiếng của người bệnh vang lên thều thào lần cuối cùng. Một lúc sau thì nghe thấy tiếng hơi thở vang lên đều đặn.

**************************************

"Abo!!"

"Cái gì?". Tôi ngẩng mặt lên từ cuốn sách của mình, nhìn người đi tới dừng lại phía trước ghế salon trong bộ đồ sinh viên, dáng vẻ nửa sợ nửa không trộn lẫn xấu hổ.

Sau khi ngồi trông bệnh Krist 1 ngày, tối đó cỡ 3 giờ sáng tôi có ca bệnh khẩn cấp phải đi gấp. Và rồi không có gặp mặt người bệnh lần nào nữa. Trôi qua 2 ngày thì đã đứng với giọng trong vắt ở trước mặt tôi đây.

"Đồ xào kiểu Hoa.". Đĩa đồ xào kiểu Hoa được đặt lên bàn phía trước ghế salon. Hèn gì tôi về được một lúc thì thấy Krist đi vào trong nhà bếp rồi lặng đi. Chắc là đi hâm nóng đồ xào kiểu Hoa mà Krist từng nói rằng sẽ mua cho nhỉ?

"Cảm ơn. Cậu thì sao? Ăn cơm tối chưa?". Tôi đặt sách xuống, nhìn đồ xào kiểu Hoa thì bắt đầu thấy đói liền luôn.

"Chưa. Lát đi làm báo cáo ở phòng thằng Lann, tối nay không về nhé. Qua đêm ở bên đó luôn."

Tôi khựng lại cái muỗng trong tay, ngẩng mặt lên nhìn người đã chuẩn bị túi và đang mang giày ở phía trước thang máy.

"Nếu cậu định qua đêm ở nhà bạn thì về làm gì? Lấy quần áo hả?". Tôi thấy nó về có một chút thôi.

"Không phải, đem đồ xào về cho. Đã nói là sẽ mua cho vào thứ Hai mà."

"Hừ, thằng nhóc lạ lùng."

"Nè, Abo.". Krist đi vào trong thang máy rồi, nhưng vẫn nói chuyện với tôi. Giọng nói bình thường, nhưng khoảng cách khá là xa, làm cho cái giọng đó có vẻ nhỏ đi.

"Hửm?". Tôi múc đồ xào vào miệng, nhìn người ở trong thang máy.

"Cảm ơn vì đã chăm sóc lúc bị bệnh nhé. Nhưng mà lần sau làm ơn đấm cho bất tỉnh luôn đi, được không? Đừng để cho tôi làm nũng như vậy nữa. Xấu hổ lắm!". Nói xong thì Krist nhấn đóng cửa thang máy ngay lập tức.

Để lại tôi cùng 1 đĩa đồ xào kiểu Hoa thay lời cảm ơn của nó... Chắc vậy.

Tôi nhìn ra bên ngoài bức tường bằng kính cỡ lớn phía sau lưng.

Hôm nay mưa ngừng rơi rồi.

---------- End Chap 22 ----------