{ = Singto = }
"Thằng Fai!"
"......"
"Thằng Fai kia!"
"......"
"Hey, Fire! Bị cái gì vậy?". Tôi vỗ vai người đi mơ màng ngang qua mặt tôi giống như người đang suy nghĩ trầm tư cái gì đó.
Ngay cả cái tên mà mọi lần tôi gọi để chọc nó rồi nó sẽ chửi lại còn không lọt vào thần kinh thính giác của nó nữa là. Cuối cùng tôi đành phải đi theo đứa bạn cho tới trước phòng làm việc của nó, mà chắc là nó đã bước đi theo thói quen.
"Ơ? Tới từ hồi nào vậy?". Người vừa nhận ra quay lại nhìn. Sắc mặt ngơ ngác giống như thấy con trâu đẻ ra trứng.
"Đi theo mày từ lúc phía trước thang máy rồi. Định rủ đi ăn cơm một chút, có chuyện muốn bàn. Nhưng gọi bao nhiêu cũng không trả lời, mơ màng gì vậy? Một hồi lại khám bệnh nhân sai bây giờ."
"Không đâu. Hôm nay chỉ có ward round, không có bệnh nhân ngoại trú. Còn mày có chuyện gì?"
"Tao mới là người phải hỏi. Mày mơ màng gì mà lắm vậy? Tao gọi đúng lâu mà không nhận ra gì hết. Nhớ bác sĩ Jane hay sao? Thôi mà, sắp được đi công tác với nhau ở nước ngoài riêng 2 người rồi. Nhân cơ hội tán tỉnh cho rồi đi. Thấy điểm tốt của ông chủ như tao chưa?"
Thấy sắc mặt nó mơ mơ màng màng, chắc là lo lắng chuyện bác sĩ Jane sẽ có người tới giành tán tỉnh. Hơn nữa, lần trước đi gặp bạn cũ hồi đi học, nó còn đem tôi ra nói xấu rằng tôi là ông chủ dữ dằn, nên phải đòi ơn một chút.
"Ừ"
"Bị cái gì vậy, Fire? Tao nói quá trời, mày chỉ trả lời nhiêu đó. Có vấn đề gì không?". Tôi ngưng giỡn rồi hỏi nó một cách nghiêm túc với sự lo lắng.
Fire thở dài lặng đi một lúc, trước khi nói với giọng điệu lưỡng lự không tự tin.
"Mày thấy... tao có phiền phức không?"
"Nói về chuyện gì? Ai mắng mày hả?"
"Không, nhưng tao cảm thấy giống như bị bệnh nhân tránh mặt. Hay là tao xen vào chuyện của người ta quá nhiều nên người ta mới thấy tao phiền phức?". Fire lắc đầu một chút. Sắc mặt nó nhọc lòng tới nỗi tôi định chọc nó mà chọc không nên lời luôn.
"Xen vào thế nào? Bác sĩ có nhiệm vụ chăm sóc bệnh nhân sẵn rồi. Thỉnh thoảng có thể gặp người không nghe lời, nhưng chắc không có ai ghét đâu. Hay là người ta làm thủ tục đổi bác sĩ chữa trị?"
"Không, không có đổi."
"Nếu vậy chắc người ta không có thấy mày phiền đâu. Do tự mày nghĩ nhiều quá mà thôi... Mà ai vậy?"
Fire đang định mở miệng trả lời, nhưng y tá trợ lý của bộ phận bệnh nhân ngoại trú đã đi thẳng tới chỗ tụi tôi đang nói chuyện cùng nhau trước phòng làm việc của nó trước rồi. Sắc mặt có vẻ khó hiểu một chút khi thấy bác sĩ Plerngkan đứng tại đây.
"Bác sĩ Fire, vẫn chưa vào trong nữa ạ? Quá giờ hẹn 10 phút rồi mà."
"Ơ, mày có bệnh nhân hả? Sao nói chỉ ward round thôi mà?". Tôi quay qua hỏi nó. Nó thì làm vẻ mặt ngáo lại với tôi, rồi quay về phía y tá giống như muốn hỏi rằng tao có hẹn hả.
"Bác sĩ lúc nào cũng quên em nó hết vậy. Hôm nay có hẹn bỏ bột của cái em thường hay tới tìm bác sĩ tuần trước đó. Chị cho em ấy vào đợi trong phòng từ lâu rồi, nhưng tìm không ra bác sĩ."
"Chết tiệt!". Bác sĩ lịch sự, nhã nhặn, yêu trẻ con, thân thiện với những người xung quanh, có đủ phẩm chất để dự thi hoa hậu thế giới nếu nó là phụ nữ, thốt lên vào mặt y tá một cách lớn tiếng.
"Oái!"
"Xin lỗi ạ, xin lỗi ạ, chị Pa! Em quên mình. Em Karn đợi trong phòng ạ?". Người héo úa, ủ rũ làm vẻ mặt giống như cây được tưới nước, nhanh chóng bước vào trong phòng khám của mình một cách tốc hành. Sắc mặt vui mừng giống như bác sĩ Jane nhận lời yêu vậy đó.
Mà cái tên nghe đúng quen...
Tôi theo nó vào trong phòng khám với sự thắc mắc. Dù sao cũng là bệnh nhân cuối cùng trước khi nó tan làm rồi. Tôi định rủ nó đi ăn tối tiếp và có chuyện muốn bàn bạc với nó nữa. Bây giờ tôi có áo blouse, vào trong chắc cũng không kỳ cục đâu. Cũng muốn biết rằng bệnh nhân nào mà làm cho nó tươi tới như vậy, mặc dù lúc đầu đúng mơ màng.
Nhưng tôi đã nghĩ sai.
"Em Karn! Em Karn, anh gọi điện sao không bắt máy gì hết vậy?". Ngoài việc tôi ngớ ra khi đứa bạn thân xông tới chỗ bệnh nhân đang ngồi trên giường khám, hơn nữa còn nói chuyện ngoài lề, ánh mắt của tôi còn gặp phải...
Thằng nhóc địa ngục!
Chỉ có 1 người thôi, không cần hỏi là thằng nhóc nào đâu. Thì cái người ở cùng một nhà, cùng một phòng ngủ, cùng một giường đó.
Tôi nghẹn lời. Nó quay qua gặp tôi cũng nghẹn lời. Cái tay đang đưa lên vái chào bác sĩ Fire liền dừng ngay tại chỗ.
"Abo". Khi tỉnh táo, nó liền hạ tay xuống, thay vào đó là nhướng mày chọc điên lại.
"Em Karn, anh bác sĩ Fire đang hỏi đó. Trả lời đi. Anh gọi điện tại sao không bắt máy?". Fire cầm lấy tay trái bạn của Krist bằng 2 tay của nó rồi lung lay.
Bệnh nhân - bạn của thằng nhóc quậy đó làm vẻ mặt bất động. Ánh mắt vô cảm hoàn toàn giống như người không quen biết. Hỏi cái gì cũng không chịu trả lời. Tôi nghĩ bạn tôi có phải nó làm việc nặng tới nỗi căng thẳng quá mức không vậy? Tự nhiên đi bắt chuyện với thằng nhóc như vậy mặc dù có vẻ như em nó không chịu nói gì hết.
"Anh Fire, hôm nay em dẫn thằng sloth tới bỏ bột. Lát phải đi tiếp ạ.". Câu nói lịch sự với dáng vẻ thân thiện mà tôi chưa từng thấy từ thằng nhóc không biết kính trọng người lớn làm cho tôi nghẹn lời lần 2.
"À, vậy Krist có biết rằng điện thoại em Karn bị gì không? Anh gọi điện thoại thì không bắt máy. Tuần trước lúc chở tới căn hộ của Krist vẫn còn tốt mà.". Tới mức từng chở nhau tới căn hộ luôn hả?
Krist há hốc mồm nhìn qua lại giữa mặt bạn mình và mặt bạn tôi, trước khi nói chuyện gì đó với nhau mà tôi và Fire không hiểu.
"Thỏ! Đây là thỏ hả, Karn?"
"Ừ"
"Thiệt hả trời? Tao tưởng là mày... À, anh bác sĩ Fire bỏ bột đi thì hơn ạ. Hôm nay thằng sloth nó không cao hứng cho lắm.". Krist nhìn vào mắt bạn của mình rồi đổi chủ đề.
Tôi không muốn phản đối gì đâu, nhưng sao nó biết được rằng bạn nó đang cao hứng hay không? Tôi thấy thấy chỉ có một sắc mặt duy nhất là bất động và bất động. À, có ngáo ngáo giống con nít nữa.
Hèn gì, thằng Fire lại để tâm nhiều. Đúng là dáng vẻ giống như con nít.
"Ừ, được thôi. Nhưng sau đó, em Karn có đi đâu không?". Bác sĩ Fire vẫn chưa dừng sự cố gắng cho việc nói chuyện với em nó, mặc dù em Karn của nó không chịu đáp lại câu nào.
Hai y tá vào giúp chuẩn bị dụng cụ cho việc bỏ bột. Fire đành phải dừng việc tra hỏi chuyện riêng tư của bệnh nhân rồi làm nhiệm vụ bác sĩ trước. Phòng khám có kích cỡ không quá lớn sẵn rồi nên càng có vẻ nhỏ hơn nữa với số lượng 5, 6 người.
"Cậu đi ra đứng ở đây đi. Chỗ đó vướng víu người ta làm việc.". Tôi nhìn người đang ngồi nhìn mặt thằng bác sĩ Fire không rời mắt ở trong phòng.
Nó quay qua nhìn tôi giống như định cãi nhưng tôi truyền ánh mắt về phía giường khám đang bận bịu. Thế là thằng nhóc quậy đành phải nhún vai rồi đi tới bên cạnh tôi ở cửa phòng, nói trong khi ánh mắt vẫn nhìn về phía giường.
"Nói đàng hoàng cũng được mà. Tôi chở bạn tới xem như là người nhà bệnh nhân, đem tiền cho bệnh viện của bác sĩ, có service mind một chút đi."
"Với đứa nhóc không biết phép cư xử, vái tôi mà cũng không vái ấy hả? Tại sao phải có service mind?"
"Chưa từng nghe qua hả? Khách hàng là thượng đế. Phí chữa trị thì đắt ơi là đắt, bệnh nhân sắp trắng tay rồi đây. Mỗi lần tới không phải là ít. Chủ bệnh viện ham tiền mà còn làm vẻ mặt như quỷ sứ nữa. Đem đăng bài lên bêu rếu nên không nhỉ~~?"
"Xin mời. Chỉ một mình cậu không làm cho uy tín của bệnh viện tôi giảm xuống đâu."
"Hừ, tự tin ghê vậy đó."
Tôi không đối đáp lại với giọng điệu chế nhạo đó, chỉ đứng yên nhìn bạn của mình gỡ bột ra khỏi tay bạn của Krist. Sau đó Fire liền đi lấy một chiếc khăn lông nhúng nước ở bồn rửa tay, đi ngược trở lại lau cánh tay vừa mới gỡ bột ra.
Y tá đem các dụng cụ đi cất rồi. Thế nên Krist đi tới chỗ đứa bạn như cũ.
"Chỗ này có đau không Karn?". Thằng bạn tôi hỏi người bệnh nhân đã trưởng thành giống như hỏi đứa trẻ 5, 6 tuổi.
Bạn của Krist lắc đầu.
"Vậy nhấn chỗ này thì sao?"
Bạn của Krist cũng lắc đầu.
Khi vừa kiểm tra cánh tay sau khi bỏ bột ra xong, Fire liền căn dặn chuyện không cho ra sức cánh tay phải quá nhiều trong khoảng thời gian này và một vài chuyện nhỏ nhặt. Krist di chuyển tới dừng lại bên cạnh bạn tôi rồi bắt đầu trêu chọc bạn tôi bằng cả sắc mặt và giọng điệu.
"Ôiiii, bác sĩ ở đây tốt ghê nhỉ. Em từng bó bột ở đây hồi nhỏ, không thấy kiểm tra, làm vệ sinh sạch sẽ giùm, chăm sóc tận tâm như vậy gì hết."
Tôi thấy mắt nó có ánh lạ lùng khi nhìn bạn tôi. Hay là nó thích?
Dáng vẻ nó hào hứng, hơn nữa còn cư xử đàng hoàng với bạn tôi. Mặc dù bình thường thì cãi tôi liên tục, nhưng khi nói chuyện với thằng Fire dáng vẻ của nó lại ngoan ngoãn hơn vậy ta? Hay là nó lì lợm, vô lễ như vậy với một mình tôi?
"Hahahaha, bác sĩ cũng không có tốt bụng với tất cả bệnh nhân đâu Krist."
"Có nghĩa người này là bệnh nhân đặc biệt nhỉ? Bạn em may mắn nhỉ? Có bác sĩ tốt chăm sóc. Bác sĩ tốt bụng bằng anh Fire, chắc kiếm không ra được nữa rồi.". Krist vừa nói vừa cười lớn.
Mà tại sao lông mày tôi giật giật vậy ta? Giống như bị thằng nhóc quậy nó chửi xéo bởi vì nó liếc mắt về phía tôi một chút. Định trách tôi là bác sĩ không tốt chứ gì.
"Nếu vậy cho bác sĩ chăm sóc bệnh nhân tiếp đi. Chiều nay em Karn có đi đâu không?". Fire nó quay trực tiếp về phía bệnh nhân của nó.
Karn gật đầu. Sắc mặt đứa bạn thân của tôi xìu ngay lập tức.
"Đúng lúc tụi em có hẹn đi ăn tiếp sau đây đó ạ. Anh Fire tan làm chưa? Đi chung không?"
"Krist!". Bạn thân của chủ nhân cái tên quay qua nói trầm giọng. Nhưng người nghe lại không thèm quan tâm, vẫn tiếp tục nói chuyện với Fire giống như không nghe thấy.
"Đi chung nhé, anh Fire? Vẫn chưa có người đãi cơm tối nữa. Chỉ có em, thằng Karn, thằng Lann và thằng Ton thôi. Ăn không có nhiều đâu. Anh cũng quen hết mọi người rồi mà."
Tôi chưa từng biết rằng bạn tôi thân với băng của thằng nhóc quậy này tới như vậy. Hèn gì, lần nào tôi cãi nhau với Krist, Fire nó cũng đều bênh vực Krist mặc dù tôi là bạn nó. Phản bội thấy rõ!
"Tính sao đây? Em Karn có muốn anh đi chung hay không? Nếu Karn khó xử thì anh không đi cũng được."
"........Nếu muốn đi thì tùy.". Khi Karn đáp lại, bạn tôi liền mỉm cười tươi ngay lập tức. Người cho phép thì mỉm cười nhạt đáp lại, thế là kỳ này thằng Fire nó mỉm cười tươi hơn nữa.
Đứa bạn này của Krist dáng vẻ đúng là giống con nít thiệt.
Hey, không đúng! Đây không phải lúc nghe tụi này nói chuyện với nhau.
"Fire, quên tao rồi hay sao? Chiều nay tao hẹn với mày trước đó.". Tôi nhanh chóng phản đối trước khi bị đứa bạn bỏ rơi.
"Hẹn cái gì?"
"Đừng có làm cái mặt ngơ ngáo. Thì trước khi vào phòng khám đó. Mày cứ lo mơ màng hay sao vậy? Tao đã nói là tan làm đi ăn cơm với tao chút. Tao có chuyện muốn bàn bạc.". Cái từ "bàn bạc", tôi vô tình liếc mắt sang nhìn cái tên rắc rối một chút.
Krist nhăn mặt lại với tôi. Còn Fire thì nhìn theo ánh mắt của tôi rồi kêu "À..." ngay lập tức.
"Giờ vậy đi. Mày đi chung luôn đi. Đi làm chủ xị đãi cơm tụi nhỏ một chút."
"Hey!". Krist kêu lên giống như định phản đối.
"Được thôi, đãi cũng được. Mắc công có người nào đó cho rằng chủ bệnh viện không có service mind, phí chữa trị đắt rồi đem đi bêu rếu.". Tôi nhún vai chọc điên lại. Nó càng ra vẻ không muốn tôi đi cùng thì tôi càng muốn đi. Thấy người ta bực bội thì tôi thật sự cảm thấy thoải mái.
"Không được! Abo đi làm cái gì? Tôi không có mời."
"Đâu phải quán ăn của cậu đâu, tại sao tôi lại không đi được? Tôi có việc phải nói chuyện với bạn. Nếu cậu mời thằng Fire đi thì tôi cũng sẽ đi cùng."
"Nhưng mà..."
"Được rồi mà, Krist. Cho thằng Sing đi chung đi. Toàn là người nhà không mà. Dù sao thì nó cũng là chồng tương lai mà, không phải sao?"
"Thằng Fire kia! / Anh bác sĩ Fire!". Tôi và thằng quậy hét vào mặt người nói cùng một lúc.
Biết là nó có ý tốt, không muốn tụi tôi cãi nhau. Nhưng từ đó là từ cấm kỵ. Giống như đem dầu đổ vào lửa vậy đó, thằng bạn nghiệp chướng.
**************************************
{ = Fire = }
"Tao vừa mới biết là mày thân thiết với bạn của thằng nhóc quậy đó tới như vậy.". Singto nó quay qua hỏi trong khi chúng tôi đi theo Krist và Karn bước vào quán ăn mà tụi nhóc hẹn với 2 đứa bạn còn lại.
"Cũng thân đó. Tao từng nói là đám nhóc này nói chuyện khá là vui. Ở chung thì cảm thấy giống như trở lại thời thanh niên lần nữa vậy."
"Đặc biệt là em Karn gì đó của mày ấy hả?"
"À... Em Karn dễ thương đó mày. Dù cho ít nói nhưng em ấy không có kiêu căng. Em ấy chỉ không quen với người lạ mặt. Mày đừng đi nói gì em ấy đó."
"Mày thích?"
"Cũng thích đó. Cảm thấy vừa mắt, giống như có em trai.". Tôi mỉm cười với Singto. Nó nheo mắt nhìn giống như đang suy ngẫm nhưng không có nói gì tiếp.
Chúng tôi đi theo 2 người đó tới bàn. Tonnam và Lann đã ngồi sẵn rồi. Khi thấy 2 người tụi tôi thì đưa tay lên vái chào, không có sắc mặt ngạc nhiên. Chắc là Krist đã báo trước với bạn rồi.
"Tốt ghê vậy đó. Có người đãi như vậy thế là có thể ăn hết mình luôn.". Tonnam mỉm cười thích thú.
"Cứ gọi tự nhiên nhé. Bữa ăn này chủ bệnh viên đãi.". Tôi cười thích thú theo rồi vỗ vai Singto đang ngồi bên cạnh. Nó nhìn dữ tợn nhưng không phủ nhận."
"Oh ho~, chồng mày chịu chi lắm luôn, Krist. Vậy là mày thoải mái như bà hoàng được thời luôn rồi.". Câu chọc ghẹo một cách không e sợ của Tonnam làm cho 2 người bị đá động tới giật nảy mình.
"Thằng Ton chết tiệt! Mày muốn ăn chân tao thay cơm không? Đã nói bao nhiêu lần rồi là đừng chọc tao như vậy. Bởi vì mày cứ nói không ngừng, cái tụi nghiệp chướng ở khoa nó mới hỏi tao liên tục không chịu ngưng.". Krist quay qua giơ chân lên đạp đứa bạn của mình kèm theo câu hỏi.
"Liên quan tới tao chỗ nào? Ở trường tao chưa bao giờ nói~~."
"Cha già mày! Hôm thứ Sáu mày say rồi đem kể cho thằng Jins nghe rằng phòng đó tao ở với ai phải không? Hôm qua nó xông tới hỏi tao, trách là tao nói dối chuyện ở nhà ăn nữa kìa. Mày đi làm rõ cho tao đi đó. Và cấm kể thêm chuyện của tao đó. Không thì tao sẽ đạp vào mặt mày cho ngã ngửa luôn."
"Thôi được rồi, thôi được rồi. Thằng Jins nó không có lắm chuyện đâu."
"Nhưng mày mới là lắm chuyện. Từ đây về sau tao còn tin tưởng mày cái gì được nữa? Lần nào say cũng lộ chuyện hết. Có nên cấm uống rượu cỡ 1 tháng không đây?"
"Ôi, gì vậy? Mày là vợ tao hay sao? Tụi mày không thích party, nhưng tao thích mà. Sao mà ép buộc được chứ? Đúng không, Lann? Mày giúp tao chút đi.". Khi Tonnam cãi với Krist không được thì nghiêng người qua bám lấy Lann đang ngồi xem menu với Karn. Thế là người được gọi quay ánh mắt lạnh lùng qua nhìn.
"Mày nên ngưng uống rượu rồi làm báo cáo cho xong trước thứ Sáu đó, Ton. Người khác xong hết rồi. Tao không đóng thành cuốn được.". Lann.
"Thằng nghiệp chướng! Mày kéo cho căng chi vậy? Một chút nữa là xong rồi mà. Sao không thấy mày mắng gì thằng Krist hết vậy?". Tonnam.
"Phần của tao đã xong rồi mà. Có mình mày thiếu trách nhiệm thôi. Nếu thằng Karn không hủy học kỳ này thì không phải dựa dẫm vào cái đứa vớ vẩn như mày đâu.". Krist.
"Gì vậy chứ! Tại sao tụi mày hội đồng tao?". Tonnam.
*Krétt*
Tiếng chân bàn kéo lê trên sàn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người làm cho quay qua nhìn. Người ít nói nhất nhóm đứng dậy với sắc mặt ngơ ngơ.
"Đi đâu vậy, Karn?". Krist hỏi đầu tiên. Nhìn có vẻ như Krist thân thiết với Karn nhất, phải không ta? Nhìn có vẻ rất lo lắng cho nhau, rồi hôm nay thấy lén thì thào gì đó với nhau trong khi đi bộ nữa. Em Karn thì trả lời mọi câu hỏi nếu người hỏi là Krist.
"Nhà vệ sinh.". Thấy chưa? Chịu trả lời thiệt luôn.
Tôi không dám chắc nếu người khác hỏi, em ấy có chịu nói chuyện cùng hay không.
"Cần tao đưa đi không? Một hồi mày đi lộn chỗ nữa. Mày ngáo ngáo nữa mà.". Một lần nữa lại là Krist tình nguyện và định đứng dậy đi theo bạn.
"Không cần.". Em Karn lắc đầu từ chối rồi đi ra khỏi bàn.
Đây có phải là cơ hội để cho tôi có thể làm rõ với em ấy không ta? Ngồi đầy bàn như vậy, tôi nói gì hỏi gì em ấy cũng không tiện.
"Vậy anh đi nhà vệ sinh đây. Gọi đi nhé. Thằng Sing nó đại gia, nó đãi không giới hạn.". Tôi vỗ vai thằng bạn ngồi bên cạnh để nhấn mạnh lần nữa và trốn khỏi ánh mắt dữ tợn của nó rồi đi ra.
Tôi không có đi vào nhà vệ sinh, mà đứng đợi ở phía trước đợi mục tiêu tự mình đi ra. Lúc tới quán này cũng định rủ em ấy ngồi cùng một chiếc xe để nói chuyện, nhưng hình như em ấy nhận ra nên đã chuồn lên xe của Krist.
Em ấy bị gì vậy?
Đợi một lúc sau thì em ấy ngơ ngác đi ra. Lúc đầu hình như không thấy tôi mặc dù tôi đã đứng dựa trên hành lang một cách rõ ràng như vậy. Nhưng chắc em ấy không có giả vờ ngó lơ tôi đâu. Em ấy là trẻ ngoan, chắc là đang ngơ ngác nên không để ý thấy tôi.
"Em Karn, nói chuyện với anh chút.". Tôi nắm lấy cổ tay của em ấy lại.
"......". Em Karn quay lại nhìn mặt giống như định hỏi là có chuyện gì.
"Có giận gì anh không vậy? Tại sao anh gọi điện mà không bắt máy gì hết?"
"Không có, em ngủ.". Hey, em ấy trả lời tôi nữa. Lúc đầu tưởng rằng sẽ gật đầu hay lắc đầu nữa chứ.
"Ngủ cái gì chứ? Anh gọi cho em mỗi ngày. Không thấy cuộc gọi nhỡ của anh hay sao mà không gọi lại?"
"Thấy"
"Rồi sao nào? Tại sao không gọi lại cho anh?"
"Rồi anh có việc gì?". Em Karn hỏi lại một cách trầm tĩnh. Câu hỏi đơn giản mà tôi lại...
...Không tìm ra câu trả lời.
"Thì... ơ... thì chỉ gọi thôi. Anh muốn biết là em về tới nhà chưa, về thế nào, an toàn hay không. Hôm đó anh định hỏi em nếu em không về được thì có cần anh đi đón ở căn hộ Krist rồi chở về nhà hay không."
Em Karn nhìn mặt tôi rồi trơ ra đó. Sau đó thì cúi ánh mắt xuống sàn. Tôi tưởng rằng em ấy sẽ không nói nữa, nhưng cũng chịu nói nhỏ tiếng.
"Xin lỗi."
"Tại sao lại xin lỗi anh? Lần sau anh gọi điện thì bắt máy nhé. Dù anh biết là em không thích nói chuyện, nhưng anh không làm phiền lâu đâu."
"Anh sẽ gọi nữa hả?"
"Gọi chứ. Tại sao lại nghĩ rằng anh sẽ không gọi?"
".......Thì em khỏi rồi."
"Ôi, em Karn. Chúng ta đâu nhất thiết chỉ là bác sĩ và bệnh nhân đâu. Làm anh em với nhau cũng được. Anh thích Karn lắm đó."
"Thích?". Em ấy ngẩng mặt lên mở to mắt, rồi đột nhiên đỏ mặt cho tới tận lỗ tai.
"Ừ, em Karn giống như em trai anh vậy đó.". Tôi mỉm cười cho. Hôm nay em ấy đối đáp với tôi suốt. Cảm thấy sự ganh tỵ với em Krist trước đó bắt đầu biến mất rồi.
*Ngoắt*
"Em Karn!". Tôi hết hồn gọi chủ nhân cái tên. Đột nhiên em ấy tái mặt rồi cúi mặt xuống sàn. "Em Karn bị gì vậy?"
*Ngoắt* *Ngoắt*
Em ấy lắc đầu. Em ấy trở lại không nói chuyện với tôi như trước nữa rồi. Tôi hết hồn nên cúi xuống nhìn thì gặp phải thứ làm cho hết hồn hơn nữa.
"Em Karn... khóc."
Giọt nước mắt lớn chảy ở bên cạnh gò má. Tại sao đột nhiên em ấy lại khóc chứ? Tôi nói gì sai sao?
Lúc đầu em ấy còn đỏ mặt...
Heyyy!
"Em Karn, lúc nãy em Karn vui mừng vì anh nói là thích sao?". Tôi thử hỏi rào trước, khi ngộ ra được điều gì đó.
Em ấy không trả lời, nhưng mặt lại đỏ cho tới lỗ tai lần nữa.
"Anh... anh xin lỗi. Anh không có cố ý.". Tôi làm tổn thương tình cảm của em ấy bởi vì cái miệng cẩu thả của chính mình sao?
"Em xin lỗi. Em xin phép về trước. Nói với tụi nó giùm rằng em không khỏe.". Nếu là trước đó, chắc tôi sẽ vui mừng vì em ấy nói câu dài dài với tôi. Chắc sẽ vui mừng nếu em ấy không vừa nói vừa nức nở bằng giọng nhỏ tiếng.
Em ấy kéo tay ra khỏi tay tôi, bước chân qua mặt tôi. Khuôn mặt em ấy tái nhợt và có vết nước mắt lem luốc khuôn mặt.
"Khoan, em Karn!". Tôi kéo cánh tay em ấy cho quay người lại. Đối phương vẫn cúi mặt, không chịu nhìn mặt tôi.
"Em không sao."
"Em Karn, anh bác sĩ Fire xin lỗi. Là do anh nói mà không nghĩ. Là anh miệng không tốt. Anh sẽ không nói là thích em Karn như em trai nữa nhé.". Tôi kéo em Karn tới ôm lấy. Cơ thể nhỏ nhắn liền giật mình bất ngờ. Mặt lại đỏ gắt lần nữa.
Đúng là ngây thơ mà. Kiểu này thả đi có bị ai lừa đảo không đây?
"Anh, buông!". Em ấy nói với giọng điệu xấu hổ rồi cố gắng đẩy người ra.
Lời nói và dáng vẻ sợ sệt làm rung động trái tim tôi mạnh bạo lắm. Đúng là nhìn muốn chọc mà.
"Nếu anh không buông thì sao?". Tôi mỉm cười, xiết cái eo nhỏ cho chặt hơn. Mặc dù bình thường tôi không thích chọc trẻ con, nhưng tại sao thấy dáng vẻ của nhóc này thì lại muốn chọc ghê.
"Đừng...". Em ấy đỏ mặt dữ lắm. Đỏ gắt, hơn nữa tôi còn nghe thấy tiếng trái tim của người trong vòng tay đang đập mạnh.
"Em Karn, đừng vùng vẫy chứ. Một hồi người ta nói là anh ăn hiếp con nít."
"Buông! Anh... Anh làm gì?". Em ấy vùng vẫy ra sao cũng không thoát ra được nên đổi sang ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Nhưng đó là cách thức sai lầm cực kỳ. Khi khuôn mặt dễ thương đó ngẩng lên nhìn trong
khoảng cách gần gũi quá mức, đôi môi đỏ tươi mím chặt vào nhau thể hiện sự căng thẳng của người trong vòng tay của tôi một cách rõ ràng.
"Em Karn, dễ thương quá mức rồi.". Tôi mỉm cười cho người nghe đỏ mặt hơn nữa, cúi mặt tới gần tới nỗi cảm thấy hơi thở mạnh của đối phương.
"Đừng". Em ấy nhìn vào mắt tôi, nói cản lại nhỏ tiếng. Nhưng tôi vẫn không ngừng đưa mặt tới gần.
Và cuối cùng...
*Chụt*
"Ôi, em Karn! Sao lại tránh vậy?". Lệch rồi. Em ấy quay mặt tránh đi, thế nên thay vào đó miệng của tôi áp lên gò má. Nhưng em ấy vẫn cứ đỏ mặt thêm dần dần.
"Buông ra đi. Một hồi thằng Krist tới tìm.". Người nhỏ con trong vòng tay bắt đầu truyền ánh mắt nài nỉ cực kỳ tới gây sát thương cho tôi một cách mạnh bạo. Dù cho không muốn buông nhưng chắc cũng phải buông.
Tôi bắt đầu nhận ra rằng địa điểm không có thích hợp cho lắm. Em ấy sẽ mang tiếng, không thì xấu hổ tới nỗi khóc luôn có khi. Thế là đành phải chịu buông tay ra với sự nuối tiếc.
"Nếu vậy khoan hãy về nhé. Ăn cơm xong rồi mình lén đi xem phim 2 người với nhau tiếp thì hơn. Tầng trên có rạp phim nữa, rồi anh sẽ chở về nhà cho."
*Gật* *Gật*
Em Karn trở lại chế độ không nói nữa rồi. Em ấy mím chặt môi, có vẻ mắc cỡ nặng. Gật đầu nhẹ 2 cái, sau đó chuyển ánh mắt sang hướng khác.
Dễ thương! Dễ thương cực kỳ!
"Đói"
"Ừ, quay lại ăn cơm nhé. Để anh gọi sinh tố cho. Muốn uống gì nào?". Tôi cầm lấy bàn tay em ấy rồi dắt về bàn ăn cùng lúc bắt chuyện.
(Ken: Lúc trước mình để smoothie, giờ để sang sinh tố cho tiện)
Em ấy làm vẻ mặt suy ngẫm rồi trả lời lại với giọng nhỏ tiếng.
"Sinh tố dưa hấu."
"Rồi, sinh tố dưa hấu.". Tôi mỉm cười lại, xiết chặt bàn tay nhỏ ở trong tay. Em ấy thì có vẻ mắc cỡ nhưng không nói gì. Khi gần tới bàn mà bạn bè đang ngồi thì kéo tay ra với dáng vẻ xấu hổ.
Tôi buông tay em ấy ra, bởi vì dù sao một hồi xem phim rồi hẳn nắm lại cũng được thôi. Có thời gian nắm cho tới khi rã ra luôn mà, hờ hờ.
---------- End Chap 16 ----------