[Truyện Thái] Wedding - Tình Yêu Siêu Quậy

Chương 15




{ = Singto = }

"Chúng ta phải làm thỏa thuận với nhau trước.". Tôi ngồi khoanh tay trên ghế salon, nhìn người vừa mới tắm xong và bước ra khỏi phòng.

Người nghe khựng lại nhìn mặt tôi ngay lập tức.

"Tại sao phải làm?"

"Thì nếu sắp ở với nhau thì phải có thỏa thuận. Tôi không thích sự lộn xộn. Cậu phải làm theo quy định."

"Có độc tài quá không vậy? Đúng cuồng quyền lực mà. Ở đại cho rồi đi, cần nề nếp kỷ luật gì mà tới mức đó chứ bác sĩ? Tưởng đây là phim truyền hình sau giờ tin tức hay sao? Muốn cấm cái gì nào? Cấm tôi đụng chạm người bác sĩ hay sao?"

Thằng nhóc này giỏi chọc điên thiệt.

"Thân người tôi tôi không có giữ kỹ gì đâu, muốn đụng chạm bao nhiêu thì cứ đụng. Cậu chai mặt sẵn rồi mà, ngay cả hôn tôi giữa cái quán còn dám làm nữa là.". Tôi chọc điên lại. Lần trước gặp nhau có vẻ như nó không nhớ gì rằng đã chơi khăm tôi rát tới cỡ nào.

Sau khi hôn rồi bỏ trốn, tôi và Fire phải ngồi kể hết mọi chuyện cho bạn bè nghe. Thế là tụi nó kéo nhau chọc ghẹo quá trời, nào là tôi sắp có vợ rồi nhưng không chịu nói với bạn bè chút nào, nào là chừng nào cưới đừng quên thiệp mời nhé.

Cái khỉ thì có! Ai sẽ cưới nó? Ai mà lại đem thằng nhóc ranh này làm vợ chứ?

"Thì rồi sao chứ? Tôi làm trước mặt bạn của bác sĩ không bao nhiêu người. Nhưng bác sĩ kìa, trước mặt bạn bè cả khoa của tôi luôn. Xem như là huề nhau đi chứ.". Nó nhún vai đáp lại, làm cho tôi nheo mắt nhìn mặt nó. Tưởng đâu say tới nỗi không nhớ được chứ?

"Cậu nhớ được hả? Rồi có nhớ ra rằng đã làm chuyện điên khùng gì không?"

"Chỉ là hôn. Tôi say mà, nên không kịp nghĩ."

"Say? Cậu định nói là tất cả những gì đã làm, ngồi lên đùi rồi tuyên bố rằng là vợ tôi trước mặt bạn bè, ngủ úp mặt vào ngực rồi kết thúc bằng việc hôn chứng minh cho mọi người tin rằng cậu là vợ tôi... bởi vì cậu say ấy hả?"

"Đừng nhắc tới được không vậy? Người say đó, hiểu không? Quên quên đại cho rồi đi. Não của bác sĩ nhớ gì mà chi tiết quá vậy.". Nó đỏ mặt rồi tránh ánh mắt và quay sang hướng khác.

Xấu hổ?

Đừng nói với tôi rằng thằng nhóc địa ngục này xấu hổ nhé? Người mà nhìn thế nào cũng có vẻ hư hỏng, vô tích sự, cư xử nhảm nhí và ranh mãnh tột cùng, dáng vẻ giống như đã qua biết bao nhiêu phụ nữ đếm không hết mà xấu hổ bởi vì chuyện hôn ấy hả?

"Sao lại xấu hổ? Lúc nãy còn có vết son môi màu đỏ đầy người đầy miệng, kiểu đó thì không xấu hổ. Bạn bè ở đầy trong phòng, còn dám quan hệ với người yêu khoe người khác."

"Nói nhiều quá bác sĩ. Là ba cũng không phải, phàn nàn gì mà lắm vậy. Caramel đâu phải người yêu đâu, chỉ là bồ."

Tôi lắc đầu chán chường với nó. Thanh niên thời nay cái gì cũng bồ, mặc dù hành động thì không khác gì người yêu dù chỉ một chút. Cái tụi ích kỷ không muốn bị ràng buộc nhưng muốn vui vẻ mà không phải chịu trách nhiệm gì, làm việc sai trái theo nhau mà không hề nghĩ rằng là đã sai rồi.

Nhưng mà kệ đi, không phải cuộc sống của tôi. Muốn làm gì thì tùy nó vậy.

Tôi ngưng cãi chuyện nhảm nhí với nó, mặc dù cũng hơi ngạc nhiên rằng trước đó mình cãi chi mà lâu lắc. Sau đó nhìn mặt người đang đứng nhìn chằm chằm rồi chuyển ánh mắt về phía ghế salon để kêu đối phương ngồi xuống.

"Quy định trong việc ở chung với nhau của tôi không có bao nhiêu điều. Điều đầu tiên, cấm cậu không được dẫn phụ nữ tới ngủ trong phòng này. Muốn quan hệ với nhau thì mời đi làm chỗ khác."

"Rồi muốn người ta đi đâu? Lúc trước ở căn hộ, tôi cũng dẫn gái tới qua đêm suốt."

Già dặn quá mức. Tuổi mới 20 thôi mà đã phóng túng phụ nữ khắp nơi.

"Đi đâu là chuyện của cậu. Khi mà đã ở chung phòng với nhau thì phải tôn trọng tôi chút. Hơn nữa, phòng ngủ cũng chỉ có 1 phòng. Tôi không muốn trở về, vào phòng rồi thấy cảnh tượng gớm ghiếc như vậy nữa."

"Gớm ghiếc chỗ nào? Chưa từng ngủ với phụ nữ hay sao? Mấy chuyện này là chuyện tự nhiên. Hay là còn zin? Tôi dẫn mấy cô tới giới thiệu cho, chịu không? Bạn bè của Caramel mà xinh xinh cũng nhiều đó. "Ăn" trẻ sẽ được bất tử đó Abo, có hứng thú không?"

"Điều 2.". Tôi không trả lời đề tài của thằng nhóc mặt không có dây thần kinh xấu hổ đó. Lần nào lỡ nói chuyện với nó cũng đều bị lạc đề ra ngoài biển hết.

"Gì vậy? Có điều 2 nữa."

"Cậu định mở party thì phải nói với tôi trước và đợi tôi cho phép trước. Cấm dẫn bạn bè tới một cách tự tiện."

"Tại sao phải xin? Đây cũng là phòng của tôi."

"Tôi phải làm việc, cần sự yên tĩnh và sự tập trung. Nếu để cho cậu dẫn bạn bè tới tiệc tùng ồn ào thường xuyên thì tiêu chứ gì."

"Vậy nếu Abo muốn dẫn bạn bè tới party thì sao? Cũng phải xin tôi đó, không thì không công bằng.". Nó nhăn mặt, truyền ánh mắt không hài lòng tới.

"Được". Tôi nhún vai trả lời lại một cách đơn giản. Bình thường tôi không phải tụi hay tổ chức party sẵn rồi. Tôi thích sự yên tĩnh. Công việc của tôi cũng bận muốn chết. Đi ngồi uống rượu với bạn bè thì phải 2 tháng 1 lần lận đó. Phần lớn Fire là người lôi đi.

"Điều 3"

"Không chịu nữa đâu, đủ rồi! Abo bị cái gì vậy? Đây là nhà hay là trường nội trú vậy? Luật lệ gì mà lắm vậy."

"Khoan hãy la lối, điều cuối cùng rồi."

"Ôi, nghĩ đúng hay nghĩ sai vì đã chuyển tới ở đây vậy trời? Hỏi thiệt, nghề chính là bác sĩ, nghề tay trái là cai ngục Azkaban phải không vậy?". Dù miệng thì phàn nàn nhưng người đứng dậy la lối cũng chịu ngồi thật mạnh xuống chỗ cũ.

Mà nói đi nói lại, nó cũng không lì lợm cho lắm, chỉ ranh mãnh.

"Điều cuối cùng, tôi định nói với cậu rằng mạnh ai nấy ở, không xen vào chuyện riêng tư của nhau. Đồng ý không?"

"Đồng ý.". Lúc như vậy thì đồng ý nhanh ghê vậy đó. Hơn nữa ánh mắt nó nhìn có vẻ rất hài lòng với điều luật cuối cùng, làm cho tôi cảm thấy an tâm hơn một chút... Nếu không có câu nói... "Tôi sẽ làm cho bác sĩ chuyển ra khỏi đây nhanh nhất có thể. Đó là điều luật duy nhất của tôi."

Thằng nhóc ghẹo gan bật cười trong họng, đi trở lại vào trong phòng ngủ một lúc. Lúc bước ra thì xoay chìa khóa, huýt sáo rồi đi ra khỏi phòng.

Quy định quái gì của nó vậy? Cậu mới là người phải chuyển ra khỏi đây.

**************************************

{ = Krist = }

Mỗi khi có báo cáo phải nộp cho thầy cô, dù cho bài nhóm hay bài cá nhân, chúng tôi thường hay hẹn nhau ở căn hộ (cũ) của tôi. Lúc đầu cũng định làm ở penthouse đó, nhưng cái tên chủ nhân căn phòng còn lại lại ló mặt ra trước. Tới nơi thì ra lệnh cái này cái kia, phiền phức! Cuối cùng thì tôi đổi địa điểm hẹn gặp bạn bè ở thư viện của trường.

Bởi vì học phí cao, là chương trình quốc tế và là trường đại học dân lập nổi tiếng về mảng học thuật, cho nên thứ Bảy thư viện cũng mở.

"Hôm qua mày về hồi nào vậy, Karn? Tao kiếm mày không ra, gọi cũng không bắt máy.". Tonnam tay thì đánh chữ bài báo cáo, mắt thì dán lên màn hình Macbook, nhưng nó có thể tách não ra được, nên mới lên tiếng hỏi thằng sloth đang nằm gục trên bàn.

Thằng khác người gãy tay nó hủy học kỳ này rồi. Học kỳ hè này chúng tôi chỉ đăng ký 2 môn bởi vì bao lâu nay học nặng nên tín chỉ gần đủ rồi. 3 năm rưỡi tốt nghiệp cũng được, nhưng không chịu đâu, học thư thả trước đi thì hơn. Nếu tốt nghiệp sớm ba và mẹ lại ép buộc về giúp kinh doanh gia đình nữa.

Còn sloth bạn thân nó đăng ký học kỳ bình thường cũng tốt nghiệp cùng lúc với tụi tôi được thôi. Nó ló cái mặt tới đây chắc bởi vì không có gì để làm nên mới ngồi cổ vũ (?) cho tụi tôi.

"..........". Câm nín. Không có câu trả lời. Dạo này nó không hay mở miệng bao nhiêu hết, nên tôi trả lời Tonnam thay.

"Chắc cỡ gần 0h. Nó tới khều nói với tao rồi. Thấy mày say nên tao tưởng là mày không quan tâm."

"Còn mày, Lann? Về hồi nào?". Người bị hỏi khựng lại cái tay đang đánh chữ liên tục một chút, nếu đếm bằng giây thì chỉ có 1 giây. Không có ai để ý ngoại trừ tôi, người đã tình cờ thấy sự việc đó.

"Gần 2h sáng, buồn ngủ nên về sớm.". Lann đánh chữ tiếp giống như không có gì xảy ra.

Tonnam nhún vai sau khi có được câu trả lời hài lòng. Sau đó liền đứng dậy đi tới chỗ mấy kệ sách, mất tích tại một góc của thư viện. Chắc là nó muốn có thêm sách tham khảo. Tôi thấy con sloth đã ngủ rồi, liền dừng đánh chữ, quay qua nhìn đứa bạn thân mà hôm nay lạnh lùng hơn bình thường.

Cả 4 người chúng tôi đều thân thiết với nhau, không có ai che giấu cảm giác của bản thân từ những đứa còn lại được đâu. Phụ thuộc vào việc ai chọn hỏi hay không hỏi mà thôi. Và bây giờ tôi chọn việc hỏi.

"Mày về một mình hay là về với ai?"

Hôm qua tôi bị em Caramel kéo vào phòng trước. Bởi vì say quá nên không tiếp tục để ý sự sinh hoạt của bạn bè rằng sau khi hôn với anh Beem tới nỗi suýt nữa đã nuốt nhau vào bụng, tụi nó có đi tiếp tục với nhau hay không.

"Một mình chứ. Thằng Ton nó say rồi mất tích, tao lười kiếm nên về mà không nói với ai."

"Chắc không?". Tôi nheo mắt nhìn bắt bẻ cái người cho câu trả lời bằng giọng điệu lạnh lùng. Nó dừng tay, ngẩng mặt lên nhìn vào mắt tôi ngay lập tức.

Đôi mắt màu đen thẫm mà nhiều người sợ tới nỗi không dám nhìn thẳng vào mắt, đang nhìn chằm chằm tôi để tìm kiếm cái gì đó.

"Mày biết chuyện gì rồi?". Thiệt không hổ danh sinh viên danh dự hạng nhất tương lai, đúng là khôn thiệt.

"Hôm qua tao thấy đó, ở ban công."

Lann nghẹn lời, nghẹn lời kiểu mà tôi chưa từng thấy nó nghẹn lời như vậy bao giờ.

"Tao không có nói gì đâu nếu tụi mày quen nhau. Chỉ thấy lạ là nhìn nhau suốt nhiều năm, nhưng tới giờ mới đụng vào nhau. Sao mày nói là không muốn bước qua ranh giới mà?"

Người im lặng một lúc lâu cúi mặt xuống tránh ánh mắt một chút giống như con nít bị bắt gặp làm việc có lỗi, trước khi trả lời với giọng điệu không tự tin cho lắm.

"Tao chỉ bực bội chuyện của ba rồi đúng lúc anh mày tình cờ ở ngay tại đó. Nhưng chắc là không có gì nữa đâu. Bài của anh ta tao đã làm xong rồi. Có lẽ không liên quan gì tới nhau nữa."

"Hôn tới nỗi suýt nữa đã ăn nhau tới như vậy, mày nghĩ rằng chắn chắn sẽ kết thúc sao? Mày không biết rõ về anh Beem. Cái người đó từ thời nảo thời nao, nếu đã khóa mục tiêu rồi thì không để vuột mất dễ dàng đâu. Hỏi thiệt nhé, tối qua không có đi tiếp tục với nhau thiệt hả?"

"Tiếp tục cái quái gì của mày? Tao nghe thấy tiếng mày nói chuyện với bồ là đã định thần tỉnh táo được rồi trốn về nhà trước. Mày nghĩ nhiều quá rồi đó, Krist. Tối qua anh ấy chỉ say và quên mình thôi. Người nói rằng muốn trở thành người thầy tốt, không đời nào đụng vào học trò đâu."

Vậy hả? Vậy hôm qua cái vụ kéo mày tới hôn đó là không đụng?

"Đôi khi mày nên nhận ra rằng mày chỉ thông minh chuyện học hành thôi đó. Tập nhìn người cho thấu như thằng Karn chút đi. Ánh mắt anh của tao tối qua ấy hả, suýt nữa đã bắt mày cởi đồ và ăn cả người luôn rồi."

Bí mật mà chưa từng có ai biết ngoại trừ tôi, Karn và Tonnam là thật ra thì Lann nó không có tính cách giống như ai ai đều thấy đâu. Cái sự lạnh lùng, ánh mắt mà ai nhìn vào cũng tưởng rằng gây nổi da gà đó chỉ là sự diễn xuất mà nó dùng để trát lên mặt, che giấu sự ngây thơ, khờ khạo của chính mình mà thôi.

Người thông minh chuyện lên kế hoạch và là cố vấn tốt nhất trong nhóm, nhưng mặt mũi ngây thơ tới nỗi ai thấy cũng vô tình thương yêu như thằng Karn (ngay cả tôi đôi khi cũng quên mình nữa là) là người kêu Lann làm như vậy hồi mới vào năm nhất. Bởi vì sợ rằng nó sẽ bị người khác lợi dụng dễ dàng nếu nó khờ khạo quá mức.

Nếu người bên ngoài thấy nhóm chúng tôi sẽ nghĩ rằng người thông minh, lợi hại nhất là Lann, còn người nhìn có vẻ ngây thơ tới nỗi khờ khạo là Karn. Sự thật mà chỉ có 4 người chúng tôi biết chính là vị trí của tụi nó tráo đổi với nhau. Nếu cho tôi bầu chọn đứa nguy hiểm nhất nhóm, tôi bầu cho thằng sloth hết mình luôn.

"Tao... nên làm thế nào đây?"

"Mày đã tự mình vượt qua ranh giới đó, Lann. Tao quên cảnh báo mày rằng thật ra anh của tao nó xấu xa. Thử xem có ai bước chân vào địa phận của nó rồi thì chắc chắn không thoát đâu.". Đây không có muốn dọa để tái mặt tới như vậy đâu nhé, chỉ nói sự thật ^^

"Krist!". Tiếng lạnh lùng và ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm ngược lại, làm cho tôi hơi buồn cười một chút. Và cuối cùng cũng phải chịu giúp nó.

"Kiếm cách giải quyết cho con nai tơ nhỏ một chút đi mày, Karn.". Giúp bằng cách ném qua cho thằng sloth nghĩ kế đó mà. "Tao biết là mày đang nghe."

"Chịu đại cho xong chuyện, không thì kiếm gậy canh chó."

(Gậy canh chó: chỉ việc dùng vật hay người nào đó để ngăn chặn hành động, sự tiếp xúc của một người khác)

"Kế hoạch đúng chết tiệt. Chỉ nghĩ được nhiêu đó?". Tôi nói cái người bất động cả người, chỉ cử động mỗi cái miệng.

"Anh Beem là sói rừng. Nếu thằng Lann đánh thức nó ra khỏi hang đi săn mồi rồi thì không đời nào thoát được đâu. Ngoại trừ việc con mồi đã có chủ.". Thằng sloth nói tiếp.

"Giống mày nhỉ, sloth? Tao biết rằng bây giờ mày đang săn đuổi người nào đó. Đừng để tao điều tra ra được rằng người xui xẻo đó là ai đó."

Từ hành động mà người hay dính với bạn bè như nó cứ lúc ẩn lúc hiện, đôi khi liên lạc không được, dù liên lạc được cũng không tới liền ngay lập tức như mọi lần, tôi - người đã quen với nó 10 năm có thể dám chắc rằng nó đang để ý một người nào đó.

Mặc dù tội nghiệp người phải bị quay vòng vòng bởi vì bạn thân tôi, nhưng thật sự cũng muốn thấy mặt.

"Hừ, cỡ như tao dù cho con mồi đã có chủ, tao cũng sẽ giành lấy."

"Có nghĩa là mày nghiêm túc nhỉ? Tao chưa từng nghe mày nói rằng sẽ giành của ai hết. Bắt đầu muốn thấy mặt rồi đó.". Tôi nhìn người nằm im không nhúc nhích. Không biết là nó tiết kiệm năng lượng giúp đất nước hay sao nữa. Tao tưởng rằng tao đang nói chuyện với tượng đất đó.

"Có khi tụi mày đã từng thấy mặt rồi."

"Ai?". Tôi và Lann hỏi cùng lúc. Lâu lâu nó mới chịu mở miệng nói với tụi tôi là đã đáng chú ý rồi. Giờ còn chịu nói về người mà nó nhắm vào nữa.

"Vẫn chưa nói cho nghe. Mắc công tụi mày làm cho con thỏ của tao hoảng hốt, chạy trốn vào trong rừng."

"Hé lộ một chút đi mày. Tao thật sự muốn biết rằng mẫu người của mày nó như thế nào. Quen nhau nhiều năm, chưa từng nghe mày nói rằng để ý tới ai hết.". Tôi và Lann giật mình khi mà giọng hỏi không phải của 2 chúng tôi. Nhưng khi quay qua thấy Tonnam đang đứng phía sau lưng thì thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi có chủ quan quá không mà lại đi nói chuyện bí mật tối thượng như vậy giữa thư viện như vậy ta? Nhưng mà ngoài tụi tôi ra cũng đâu còn ai nữa đâu.

"Tốt bụng, yêu trẻ con.". Hôm nay thằng Karn nói nhiều thiệt. Cũng không có làm cho tụi tôi ngạc nhiên bao nhiêu hết. Đôi khi nó nói nhiều hơn vậy nữa. Nhưng không thường xuyên, tùy vào hứng của nó.

"Ai vậy? Giáo viên mẫu giáo?". Tonnam đoán và có được tiếng cười hừ hừ của thằng Karn. 3 người chúng tôi giúp nhau phân tích lời gợi ý mà thằng sloth khác người đưa cho.

Chúng tôi quen biết, tốt bụng, yêu trẻ con.

Đoán với nhau đủ thứ cái, nhưng cũng nghĩ không ra. Hỏi đương sự thì nó không chịu nói gì tiếp nữa. Giả vờ ngủ để trốn giống như không có gì xảy ra, thế là chúng tôi chán tự mình đoán với nhau và trở lại tập trung với báo cáo tiếp.

Kệ đi, tới lúc thì cũng sẽ biết thôi.

**************************************

"Karn, ngày mốt này mày đi bỏ bột rồi phải không? Cần tao chở đi không? Anh bác sĩ Fire hẹn mấy giờ?". Tôi hỏi sau khi xong báo cáo, ghé qua ăn cơm tối và tôi đang lái xe chở thằng con trai (trong tưởng tượng) về nhà.

".........." Con sloth lặng đi.

"Sao hả? Mày vẫn chưa tự mình lái xe được mà. Tao không có giờ học nữa. Cần tao chở đi không? Để cho thằng ngáo như mày đi một hồi lại có thêm vết thương mới nữa. Mày lại không cẩn thận nữa chứ. Bệnh viện người ta chắc sắp tặng thẻ thành viên VIP cho mày rồi quá."

Mặc dù tôi bầu sự lắm mưu nhiều kế cho thằng Karn hết mình, nhưng cũng bầu chọn "đỉnh điểm của sự ngáo và không thể tự chăm sóc chính bản thân mình" cho nó hết mình luôn. Không thì đã không có biệt danh sloth khác người đâu. Có nhiều nhân cách tới nỗi nên gọi là sloth bipolar.

(bipolar disorder: rối loạn lưỡng cực. Một loại bệnh đại khái như cảm xúc thay đổi thất thường. Search Google để biết thêm chi tiết)

Karn giỏi chuyện lên kế hoạch, nhưng cũng ngơ ngác tới nỗi ngáo giống như con nít vậy.

"Bạn của vợ chủ bệnh viên nên được chữa trị miễn phí chứ nhỉ? Thử hỏi Abo chồng mày chuyện quyền lợi cho bạn bè chữa trị miễn phí chút đi, Krist. Hahahahaha!". Đứa con trai số 2 (Tonnam) chọc ghẹo trong khi bấm điện thoại ở ghế sau. Thằng này không cần chở nó về. Nó chỉ quá giang xe tôi về penthouse mà thôi. Bởi vì tối qua nó say nặng tới nỗi không thể tự mình lái xe về được, phải đậu xe để lại đó rồi cho thằng Jins chở về.

Và tôi cũng không biết là sao thằng Jins có thể lái xe nổi được. Hôm qua thấy nó ôm Tonnam say như chó với nhau.

"Tao đạp xuống đường bây giờ, Ton. Tự chạy bộ về nhà tao đi thấy được không, thằng bạn nghiệp chướng? Rốt cuộc thì sao, thằng ngáo? Tao đi đón nhé?"

"Ờ"

**************************************

Khoảng thời gian địa ngục quay lại nhanh muốn chết. Từ buổi sáng mặt trời lên, bây giờ mặt trăng đã lơ lửng nổi bật trên bầu trời rồi. Buổi đêm mà tôi từng yêu nhất bởi vì sẽ được nằm nghỉ ngơi, làm biết bao nhiêu hoạt động mà bản thân thích ở trong phòng riêng. Dù là chơi ghita, sáng tác bài nhạc mới, đánh DotA, chat với bồ hay ngay cả việc quay tay.

Nhìn mặt tôi làm gì? Đó chuyện tự nhiên của con trai. Không có ai để giải tỏa thì phải quay tay chứ.

Nhưng...

Tất cả những hoạt động đã nói đó, tôi lại không làm được dù chỉ một cái.

Sự vui vẻ buổi đêm bị hạn chế đi. Quyền tự do của tôi đã biến mất.

Bởi vì tên bác sĩ Abo!

Cái tên bác sĩ mà chỉ việc ở chung một phòng thôi chưa đủ, ba mẹ của tôi và nó còn ép buộc ngủ chung một phòng và chung một giường nữa. Sợ tôi và nó sẽ không "ấy" với nhau tới cỡ đó luôn hả? Cái phòng giá gần 50 triệu quái quỷ gì mà chỉ có một phòng ngủ, phần còn lại trống trãi cho người nhà mày đậu 5 chiếc siêu xe hả? Ai là kiến trúc sư thiết kế vậy hả?

"Tôi sắp ngủ rồi.". Thấy chưa? Tiếng cái tên bác sĩ nghiệp chướng vang lên từ phía bên cạnh sau khi tôi lén liếc qua nhìn thấy lăn qua lăn lại một lúc lâu.

"Tôi chơi game. Muốn ngủ thì ngủ đi, có ai căng mắt ra giữ lại đâu.". Tôi nhún vai không quan tâm. Bây giờ đang ngồi dựa vào đầu giường, bấm chơi game trong điện thoại một cách say sưa.

"Đèn chứ gì. Sáng tới như vậy sao mà tôi ngủ được. Tắt đèn đi."

"Mắc gì? Tắt đèn chơi game làm hỏng mắt. Bác sĩ muốn ngủ thì lấy gối che mặt lại đi."

".............."

"Thằng khốn kiếp! Thằng quần, mày có gian lận không vậy? Game chết tiệt gì không có đường ra thì sao mà tao thắng được? Mẹ nó! Thằng khốn nạn! Ai tạo ra game vậy? Tao sẽ đem bom ném vào đầu con chó nhà nó nát bét luôn."

"Con nít gì mà thô lỗ."

"Mắng y chang mẹ. Người già!"

"Cậu nói ai?"

"Ai nghe thấy thì người đó nhận đi chứ."

"Thằng nhóc điên! Tắt đèn đi, ngày mai tôi phải dậy từ sớm. Cậu không có giờ học hay sao?"

"Ngày mai Chủ nhật. Hỏi là vì quan tâm muốn biết hả Abo?"

"Hỏi để cho cậu biết phép cư xử. Tắt đèn đi, Krist. Tôi phải vào ca trực từ sáng sớm. Đừng để tôi nói lần nữa đó.". Giọng trầm bắt đầu gay gắt hơn. Nhưng ai thèm quan tâm? Phá được gì thì tôi đều phá hết. Ra lệnh đi qua trái tôi sẽ đi sang phải, ra lệnh đi về phía trước thì tôi sẽ lùi về phía sau.

Nếu ra lệnh tắt đèn thì tôi sẽ không tắt. Dù cho bây giờ buồn ngủ rồi, tôi cũng sẽ căng mắt ra chơi game như vậy đó. Thỏa mãn!

"Chết tiệt! Sao qua vòng này không được vậy chứ? Mẹ nó, gian lận! Ăn gian tao chắc luôn!"

Tôi giả vờ phàn nàn chửi game tiếp. Muốn chửi rằng tôi thô lỗ tôi cũng sẽ làm. Người bên cạnh bắt đầu nhìn chằm chằm tôi bất động, dùng sự im lặng để gây áp lực. Dù không có quay qua nhìn cho thấy thẳng thừng, nhưng từ việc liếc qua nhìn bằng khóe mắt, thằng cha bác sĩ Abo đang chau mày, truyền ánh mắt đâm chém tới cho tôi không ngừng nghỉ.

Nhưng ai sợ nó chứ? Không đời nào đâu.

Dù cho nó chửi thêm trăm lần...

Phàn nàn thêm nghìn lần...

Truyền ánh mắt đâm chém thêm triệu lần...

Thằng Krist này cũng sẽ...

"Hey!"

Mày làm cái chuyện điên khùng gì vậy trời, thằng Abo? Mày cưỡi lên người tao làm gì?

**************************************

{ = Singto = }

Thằng nhóc địa ngục này nó chọc điên. Nó đang chọc điên tôi chắc luôn. Tôi nói chuyện đàng hoàng kiểu người lớn nói chuyện với nhau, phàn nàn trách móc nó cũng làm rồi. Ngày mai tôi phải vào ca trực từ 6 giờ sáng tới 6 giờ chiều. Bây giờ sắp 0h giờ sáng rồi. Tôi ngủ ít được bởi vì làm bác sĩ thì phải rèn sức chịu đựng. Nghỉ được 4, 5 tiếng đồng hồ cũng tốt.

Nhưng mắc gì tôi phải nhịn ngủ để cho nó chơi

game chứ?

Nếu phàn nàn trách móc nó tiếp hay là dùng sự im lặng để gây áp lực với nó, thằng nhóc như vậy chắc không chấn động gì đâu. Chiến đấu với con nít thì phải dùng cách thức của con nít mà thôi.

Muốn thuần phục đứa trẻ lì lợm thì có lẽ phải...

"Hey!"

Tôi di chuyển người qua, chống một bên tay ở trên giường bên cạnh nó, tay còn lại với tay bắc qua người. Khi cơ thể tôi cưỡi lên người nó, thằng nhóc này liền kinh ngạc dữ dội tới nỗi tái mặt, cứng người, há hốc mồm, nhìn tôi với sắc mặt sốc cực kỳ.

Chắc tưởng rằng tôi sẽ làm tổn thương nó nhỉ? Cái tụi dùng bạo lực tới nỗi quen thói thì chỉ nghĩ ra được cách thức bạo lực mà thôi.

*Kịch*

Tôi với cái tay bắc ngang qua người nó, nhấn tắt công tắc đèn bên đầu giường nó và rồi tất cả rơi vào trong bóng tối. Chỉ có ánh sáng từ bên ngoài cửa sổ mờ mờ tới nỗi gần như không nhìn thấy gì ngoại trừ cái bóng.

Krist vẫn cứng đơ người bất động như cũ. Thế nên tôi nhếch miệng mỉm cười một cái nhưng tôi nghĩ rằng nó không thấy đâu, chỉ nghe thấy tiếng hừ kèm theo nụ cười mà thôi. Trước khi quay trở lại nằm vào chỗ cũ, ghé qua đe dọa nó một chút. Dù cho bóng tối làm cho ước lượng khoảng cách không được nên phải cúi xuống nhìn chằm chằm vào mặt cho thiệt gần đi chăng nữa.

"Ngủ đi. Không thì tôi sẽ làm cho cậu ngủ dài dài tới mức dậy không nổi."

Dù cho trái phương châm ngành y một chút khi mà định đem thuốc ngủ đổ vào miệng nó để cho đỡ phiền phức đi chăng nữa, nhưng cứ nghĩ rằng nó không phải bệnh nhân, mà là thằng nhóc ranh mãnh đi vậy.

Mọi điều luật đều có ngoại lệ.

Thằng nhóc đó không cãi lại, không nhúc nhích, vẫn cứ bất động như cũ. Còn tôi ấy hả?

Ngủ một cách an tâm ngay lập tức.

**************************************

{ = Krist = }

"Ngủ đi. Không thì tôi sẽ làm cho cậu ngủ dài dài tới mức dậy không nổi."

Khốn kiếp! Tên bác sĩ biếи ŧɦái! Tự nhiên cưỡi lên người nhau rồi dọa sẽ cưỡng bức tao hả? Sao nói không thèm để ý mà? Không muốn cưới mà? Vậy cái vụ làm cho "dậy không nổi" là thế nào?

Định bắt tao làm vợ?

Mày nằm mơ đi!

Nếu nó thật sự định cưỡng bức, chắc kỳ này tôi phải nghịch đảo tình thế cho nó trở thành vợ tôi quá. Mắc gì tôi phải chịu làm vợ nó chứ?

Không đời nào!

Thằng Krist này mới là người phải trở thành chồng.

---------- End Chap 15 ----------