Nó phải xa hắn những một tháng, nó thật sự rất nhớ hắn. Nếu là trước kia, nó sẽ mong chuyến lưu diễn kéo dài để đi đó đi đây ngắm nhìn cảnh đẹp của đất nước. Nhưng bây giờ, khác rồi tâm nó chỉ hướng về mỗi hắn, nó chỉ mong mau mau kết thúc chuyến đi trở về bên hắn. Cho dù có bận cách mấy, có mệt đến bao nhiêu thì hắn vẫn dành thời gian mỗi tối gọi điện, nhắc nhỡ nó. Nó vừa kết thúc buổi biểu diễn, mệt mỏi trở về phòng. Nhìn thấy màn hình điện thoại hiện lên dòng chữ "Đình Phong đang gọi...." mọi mệt mỏi như tan biến, nó vui vẻ nhấc máy
-Em đây
-Về khách sạn chưa? Đã ăn gì chưa? Hôm nay em có mệt lắm không?-Ngày nào cũng thế nó vừa bắt máy hắn đã hỏi tới tấp
-Em đã về rồi cũng đã ăn rồi. Em rất nhớ anh-Nó
-Cứ cái đà này có lẽ anh phải đến đấy mang em về mất.-Hắn
-Em sắp về rồi. Anh nhớ không được bỏ bữa đâu đấy. Tập luyện vừa phải thôi, chừa một ít thời gian nghĩ ngơi nữa. Anh cũng phải thường xuyên sang thăm ba mẹ. Đừng cứng đầu cải lại ba, mọi chuyện ba làm đều muốn tốt cho anh thôi-Nó luôn luyên thuyên, nhắc nhở hắn đến mức hắn có thể đọc ngược lại mà không vấp một chữ
-Anh biết rồi. Từ khi nào em có tính lào bào đó hả?-Hắn cười
-Từ khi lấy phải người chồng cứng đầu như anh-Nó miệng mòm
-Em ngủ đi. Ngủ ngon. Yêu em-Hắn
-Em cũng yêu anh-Nó tắt máy trong niềm hạnh phúc
************************************
Chuyến lưu diễn kết thúc, nó nhanh chóng trở về nhà
-Phong ơi! Em về rồi-Nó khệ nệ xách cái vali to tướng đi vào nhà, lớn tiếng gọi. Đáp lại nó là sự im lặng. Hắn không có ở nhà. Cứ nghĩ hắn sẽ đón nó về nhưng hắn lại.......Nó có hơi hụt hẳn. Khuôn mặt chán nản kèm mệt mỏi đi vào phòng
-Nhớ em chết mất-Hắn từ đâu nhảy bổ vào ôm nó
-Anh muốn giết chết em bằng cái cách chào đón nhiệt tình này hả?-Nó đánh vào người hắn
-Anh nào có.-Hắn dụi đầu vào cổ nó
-Anh chuẩn bị cho đêm kỉ niệm một năm thành lập nhóm đến đâu rồi-Nó vuốt tóc hắn, quan tâm đến công việc của hắn
-Ừ. Đã xong cả rồi chỉ cần đợi đến ngày biểu diễn. Em làm khách mời đặc biệt nha-Hắn muốn nó có mặt trong đêm diễn đặc biệt của SK
-Nếu người khác mời em sẽ từ chối. Nhưng làm sau đây, chồng em đã mời rồi thì không thể từ chối-Nó ra vẻ như ta đây đắt show lắm
-Đi đường xa mệt không?-Hắn cưng nựng má nó
-Mệt lắm. Em đau ở đây, ở đây. Đau khắp người luôn ấy chứ-Nó chỉ tay vào vai, vào lưng giọng mệt mỏi
-Xạo quá đi cô ơi. -Hắn không chịu nổi trước cái bộ dạng của nó
-À! Tối nay anh rảnh không?- Nó hỏi một câu không liên quan gì đến chuyện mà nó và hắn đang nói
-Rảnh. Định rủ anh đi dạo phố rồi mua kẹo bông cho em. Nói trước nha! Dạo này anh ế show lắm!-Tay chóng cầm nghi ngờ nhìn nó
-Tối nay về nhà ba mẹ với em
-Ba me ai?-Nó muốn về nhà ba mẹ nó hay ba mẹ hắn
-Ba mẹ anh
-Về làm gì?- Hắn chau mài, nếu nói về nhà ba mẹ nó hắn sẽ gật đầu nhanh chóng nhưng đằng này nó lại muốn về nhà ba mẹ hắn. Con tiểu yêu này định giở trò gì đây
-Anh có thấy người con dâu nào từ lúc cười đến giờ chưa một lần về thăm ba mẹ chồng không? Em không muốn ba mẹ anh nói em vô phép-Về nhà ba mẹ thôi có cần tra hỏi kĩ vậy không
-Em thừa biết anh không muốn gặp ba rồi hai ba con lại tranh chấp nhau về một việc vô cùng nhàm chán. -Hắn có phần khó chịu trước lời đề nghị của nó
-Anh và ba cứ mãi có khoảng cách như vậy sao? Em biết anh không hề muốn điều này. Vẫn câu nói cũ mọi việc ba làm đều muốn tốt cho anh-Nó ra sức thuyết phục hắn
-Coi như anh thua em-Câu nói ấy thay cho câu trả lời của hắn
-Anh phải đến công ty. Em ở nhà đừng đi lung tung, chiều anh sẽ về đón-Hắn hôn lên trán nó, cưng chìu nói
-Vâng anh đi đi. Hứa sẽ ngoan-Nó cười tươi
Hắn đi rồi, nó giết thời gian bằng cách lăn đùng ra ngủ. Đánh một giấc cho đến tận chiều tối mới thức dậy. Nó đã chuẩn bị tươm tất mọi thứ, từ quần áo cho đến đầu tóc. Nó tao nhã trong chiếc áo sơ mi trắng và chân vái màu đen
* Pim, Pim*
Hắn ở ngoài nhấn cùi xe inh ỏi. Nó nhanh chóng đi ra xe
-Lần sau anh đừng nhấn cùi như thế nữa. Không phải có mỗi anh sống ở đây đâu. Làm như thế sẽ ảnh hưởng đến những người khác. Biết không-Nó vừa bước vào xe đã cao giọng giáo huấn hắn
-Biết rồi, lần sau không như thế nữa.-Hắn làm mặt hối lỗi
************************************
Nó bước vào phòng khách đã thấy ba mẹ hắn ngồi xem tivi. Nó lễ phép chao hỏi
-Con mới đến ạ!
-Con ngồi xuống đi-Mẹ hắn niềm nở
Hắn bước vào, ngồi cạnh nó mà không một lời chào hỏi
-Anh mau chào ba mẹ đi-Nó thấy thế lên tiếng nhắc nhỡ
-Con mới về-Hắn nhàn nhạt buông một câu chào cho qua chuyện
-Con vừa đi diễn về sao không ở nhà nghĩ ngơi-Ba hắn quan tâm đứa con dâu
-Từ lúc bọn con kết hôn đến này. Con vẫn chưa có thời gian đến chào hỏi ba mẹ nên tranh thủ lúc rảnh con đến để chào hỏi cho phải phép-Nó gãy đầu
-Hai đứa cớ gì phải chọn con đường đi có quá nhiều ồn ào, không có một cuộc sống tự do như những người khác trong khi cả hai gia đình đều là chủ của tập đoàn lớn hàng đầu nước. Hai đứa đã có sẵn bàn đạp vững chắc chỉ cần cố gắng cả hai sẽ đứng vững trên thương trường vậy tại sao........-Ba hắn lại tiếp tục bài ca cũ, mục đích là để thuyết phục hắn vào làm việc tại tập đoàn
-Con không muốn nhắc đến vấn đề này nữa. Ba đã hứa không ép con nữa rồi còn gì?-Hắn biết mục đích của ba mình nên ngắt ngan câu nói
-Con là con trai độc nhất nếu như con không vào tập đoàn làm việc thì ai sẽ kế thừa cái cơ ngơi mà ta đã mất cả tuổi trẻ để xây dựng đây-Ba hắn tức giận nhưng vẫn cố kìm chế vì đang có nó ở đây
-Sau này con sẽ vào làm. Bây giờ thì không thể, con không thể nào từ bỏ cái niềm đam mê mà con đã nuôi dưỡng từng ấy năm-Hắn rất muốn đứng lên ra về như những lần trước nhưng bị nó nếu tay ở lại
-Đợi đến lúc ta nằm xuống hay sao?-Ba hắn gằn giọng
-Đến khi con hoàn thành khoá học ở trường-Hắn kéo tay nó đi
************************************
Không khí trong xe lúc này rất ngột ngạt, mọi thứ đều chìm vào im lặng. Nó rất muốn xua đi cái bầu không khí ngột ngạt này nhưng nhìn cái vẻ mặt tức giận của hắn lại thôi. Xe chạy được một lúc thì đừng lại. Là ngọn đồi bồ công anh lần trước. Hắn kéo tay nó ngồi xuống bãi cỏ
-Sao đến đây?-Nó chịu không nổi nữa lên tiếng xua tan bầu không khí
-Ngồi yên ở đây sẽ suy nghĩ được rất nhiều chuyện-Hắn đưa mắt nhìn những ánh đèn neon đủ sắc lúc ẩn lúc hiện trong màng đêm dày đặc. Nó nghe hắn nói thế thì im lặng
-Em có thích bồ công anh không?-Im lặng một lúc hắn quay sang hỏi nó
-Em không thích. Bồ công anh quá mỏng manh một cơn gió nhẹ cũng có thể mang nó đi đến một nơi xa xôi mà nó không hề biết đến. Nó không hề làm chủ được tương lai của mình
-Tuy những cánh hoa bồ công anh mỏng manh nhưng lại mang trong mình một ước mơ rất lớn chỉ cần có gió nó sẽ mang ước mơ ấy bay cao bay xa.-Hắn nằm xuống thảm cỏ nhìn lên bầu trời đầy sao
-Ngoài ra bồ công anh được mệnh danh cho lời tiên tri trong tình yêu-Hắn nói tiếp
-Tiên tri?-Nó hỏi lại
-Ừ. Nếu em muốn biết người mình yêu có thật sự yêu mình hay không chỉ cần bứt cánh hoa mà đếm đến cánh cuối cùng thì sẽ biết kết quả
-Thật sao?-Không đợi hắn trả lời nó bứt ngay một bông hoa
-Yêu.... không yêu......yêu......không yêu........-Nó miệt mài đếm
-Yêu là yêu đó anh-Nó mừng rỡ
-Thật ngốc-Hắn cười xoa đầu nó