[Truyện Teen] Cưng Chiều

Chương 4




Lục Tử còn đang định hỏi thêm vài câu với tiểu mĩ nhân nhưng chưa đi được bước nào đã bị một cách tay vững chắc giữ vai lại. Anh vừa quay đầu nhìn đã thấy bộ mặt như sát thần của ông anh họ.

"A...Anh...Anh làm sao vậy?" Lục Tử sợ hãi, nhanh chóng né ra khỏi tầm tay của Lục Dạ Phong.

"Cô gái vừa nãy..."

"Dạ?" Lục Tử ngơ ngác.

"Kêu cô ấy mỗi ngày mang một phần cơm tới Lục gia. Sáng, trưa, chiều đều phải mang tới." Lục Dạ Phong đen mặt nhìn thằng em, hiển nhiên vẫn còn đang ghen tức vụ lúc nãy.

"Dạ, em biết rồi." Phù, tưởng gì chứ, muốn ăn cơm của quán lão tử thì nói luôn một lời cho nhanh, cần gì phải chưng ra cái bộ mặt như chuẩn bị đại khai sát giới như vậy chứ.

Lục Dạ Phong như đọc được suy nghĩ của Lục Tử, bèn lạnh giọng tuyên bố,"Phải là Mẫn Mẫn."

"Dạ? Mẫn Mẫn gì cơ?" Lục Tử ngơ ngác lần hai.

"Khụ...là An Tiểu Tề." Lục Dạ Phong nhất thời buột miệng, bèn sửa lại.

"An Tiểu Tề? Là cô gái ban nãy sao?" Lục Tử nói xong còn như có điều gì suy nghĩ. Một lúc sau thì ánh mắt đào hoa liếc về phía anh mình một cái, lại liếc về phía An Tiểu Tề vừa mới rời đi một cái. Như hiểu ra cái gì, anh liền sán tới,"Anh, anh để ý tới tiểu mỹ nhân đó rồi sao?"

Lục Dạ Phong chỉ liếc mắt nhìn không nói gì, coi như là ngầm thừa nhận. Lục Tử bèn bày ra cái bản mặt em biết mà, "Dạ, dạ nhớ rồi. Đảm bảo tối nay lúc 6h sẽ có một tiểu mỹ nữ xinh tươi tới giao đồ cho anh."

Lục Dạ Phong nghe xong chỉ nhếch mép cười một cái rồi xoay người vào bên trong nhà hàng.

"Ơ...anh, anh đi đâu đấy?"

Nhưng đáp lại tiếng nói của Lục thiếu gia là tiếng gió thổi khẽ bên tai. Người anh trai của anh ta đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Lục Dạ Phong đi loanh quanh trong nhà hàng mà vẫn không thấy An Tiểu Tề, anh nhíu mày gọi bừa một nữ phục vụ ở gần đó,"An Tiểu Tề ở đâu?"

Nữ phục vụ háo sắc nhìn anh như mèo nhìn thấy mỡ, mất một lúc lâu khi người đàn ông trước mặt tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn mới khẽ nói,"D...dạ...ở..ở bên đó." Tay chỉ về hướng trong kia mà mắt vẫn dán trên thân hình cao lớn của Lục Dạ Phong.

Lục Dạ Phong chỉ gật đầu rồi đi về hướng mà nữ phục vụ chỉ.

Đằng sau, cô phục vụ đó hai mắt đã sớm hóa thành hình trái tim, chỉ hận không thể đem người đàn ông phía trước giam lại trong mắt mình. Tại sao trên đời lại có một người đẹp trai tới như vậy chứ?

An Tiểu Tề ngồi trong phòng nghỉ dành cho nhân viên. Nhìn vết thương đã cầm được máu nhưng vẫn đau rát không thôi một cái. Cố gắng nhịn đau để bôi thuốc sát trùng vào. Nhưng chỉ vừa mới chạm nhẹ thôi đã cảm thấy vô cùng...đau đớn rồi.

Lục Dạ Phong vừa mở cửa đã thấy hình ảnh con thỏ nhỏ quật cường cắn răng ngăn cho nước mắt không rơi xuống mà bôi thuốc. Trong lòng anh cảm thấy đau nhói.

"Bé con." 

An Tiểu Tề quay qua nhìn anh, hừ một tiếng rồi tiếp tục bôi thuốc.

Lục Dạ Phong tiến lên trước, nhẹ nhàng nắm lấy chân cô để lên đùi mình, thương xót nói,"Đau không?"

An Tiểu Tề ngại ngùng rút chân về nhưng có cố thế nào cũng vô dụng nên đành để mặc anh nắm chân mình như thế.

"Anh...buông ra." An Tiểu Tề nhíu mày, nước mắt cứ đảo quanh tròng nhưng không chịu rơi xuống.

"Anh xin lỗi." Lục Dạ Phong nhìn cô, ánh mắt như mềm ra. Anh nhẹ nhàng lấy thuốc trong tay cô bôi xuống.

An Tiểu Tề hít một ngụm khí lạnh, không nhịn được phát ra tiếng nỉ non, nghe như có chút làm nũng,"Đau."

Lòng Lục Dạ Phong như bị ngàn kim châm vào. Bé cưng được anh nâng niu trong lòng bàn tay rốt cuộc trong mấy năm qua đã phải chịu những gì? Anh không biết được.

Động tác bôi thuốc của anh cực kì nhẹ nhàng. Nếu để cho nhân viên hay bất kì ai quen biết anh nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ chẳng ai dám tin người này lại là đại boss lạnh lùng vô tình của bọn họ.

Bôi xong thuốc cho cô, anh mới nhẹ dán băng cá nhân lên chỗ bị thương. Nhưng một lúc lâu sau cô vẫn không thấy anh có ý định buông chân mình ra.

"Anh...buông tôi ra đi." An Tiểu Tề cúi gằm mặt, giọng nói cũng rất nhỏ.

Nhưng những lời đó đều lọt vào trong tai anh. Anh biết, cô đang bài xích anh.

"Mẫn Mẫn." Anh đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trước mặt cô xuống.

Mẫn Mẫn? An Tiểu Tề ngây ra một hồi. Như hiểu ra cái gì đó, cô lạnh lùng rút chân về, "Tránh xa tôi ra một chút."

"B..bé con." Lục Dạ Phong vội vàng ôm lấy cô, như sợ cô sẽ một lần nữa rời xa mình.

"Anh..anh là Lục Dạ Phong?" An Tiểu Tề cúi mặt, không biết cô đang biểu lộ cảm xúc gì.

Lục Dạ Phong cứ ngỡ cô đã nhận ra mình, khuôn mặt lạnh lùng quanh năm liền nở ra một nụ cười như được tắm gió xuân,"Là anh."

Nhưng vừa dứt lời, An Tiểu Tề đã mạnh mẽ đẩy anh ra. Cô nhanh chóng đứng dậy nhưng lại bị động đến vết thương. Nó hơi nhói một chút nhưng An Tiểu Tề lại không hề cảm thấy đau đớn. Cô trừng mắt nhìn anh, từng giọt nước mắt như những hạt chân châu thi nhau rơi xuống.

Lục Dạ Phong nhìn cô khóc thì vô cùng bối rối. Anh không biết tại sao tự dưng con thỏ con này lại có thái độ với anh như vậy. 

"B..bé con."

"Câm miệng." An Tiểu Tề quát lên một tiếng, những lời nói của Hàn ca ca như hiện lên trong đầu cô.

"Hắn ta lợi dụng em."

"Người hắn ta yêu tên là Kỷ Mẫn Mẫn."

"Em có dung mạo gần giống cô ta cho nên hắn ta mới lấy em làm vật thế thân."

"Tiểu Tề, em chỉ là vật thế thân của hắn."

"Chính hắn ta đã đẩy em xuống vực."

"Tên cầm thú đó...tên là Lục Dạ Phong."

An Tiểu Tề hung hăng nhìn anh, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc của anh, cô lại cảm thấy đau nhói. 

Lục Dạ Phong, Kỷ Mẫn Mẫn,...rốt cuộc hai người đó là ai?

Tại sao Hàn ca ca lại nói như vậy?

Đầu cô...đau quá. Những lời nói của Hàn ca ca như có gì đó tác động đến ký ức của cô.

An Tiểu Tề ôm đầu, ngồi xuống đất hét lớn một tiếng rồi ngất đi.

Trong vô thức, cô thấy khuôn mặt đẹp như tượng tạc của anh vô cùng hoảng sợ nhìn cô.

Cô nghe được...anh gọi cô một tiếng,"Mẫn Mẫn."