Khóc đến ý thức hỗn loạn, Từ Cửu Chiếu bất tri bất giác ngủ thiếp đi, mãi đến khi Lưu Duệ gọi điện thoại đến cậu mới thức dậy.
“Cửu Chiếu? Thế nào rồi?”
“Dạ, em bên này xoay xở được một khoản lớn rồi, trong thẻ ngân hàng A Hãn để ở nhà có rất nhiều tiền.” Từ Cửu Chiếu khàn giọng nói.
“…..” Lưu Duệ nghe được tiếng nói của cậu không thích hợp, mang theo giọng mũi, thanh âm ảm ách, hắn không có hỏi nhiều, chỉ nói là: “Vậy được rồi, em mau mau trở lại đi. Anh bên này cũng kiếm được nhiều rồi.”
Từ Cửu Chiếu rửa mặt, dùng khăn lạnh đắp lên trên, mắt còn có chút sưng, nhưng mà khi trở lại Bắc Kinh hẳn là không nhìn ra được.
Đến khi cậu một lần nữa trở lại phòng làm việc của Tương Hãn thì gặp được một nam tử trẻ tuổi mặc T-shirt, quần jean.
Ấn tượng đầu tiên của Từ Cửu Chiếu đối với người này đó chính là một hán tử thô kệch, mười phần dã tính.
Gương mặt của hắn có góc cạnh rõ ràng, tràn ngập khí khái, vóc người rất cường tráng. Cơ ngực rắn chắc hiện rõ bên dưới T-shirt bó chặt, bắp đùi to khoẻ và mông thịt no đủ làm cho người khác thoạt nhìn lực lượng mười phần.
“Cửu Chiếu, chắc em còn chưa thấy qua cậu ta đi? Vị này chính là Ni Mã, là bạn thời đại học của A Hãn.” Lưu Duệ giới thiệu với cậu.
“Anh biết em, lúc em phơi nắng A Hãn có chụp lại ảnh của em . Em kêu Ni Mã là được rồi.” Khóe miệng Ni Mã kéo ra, lộ ra một hàm răng trắng.
“Anh ấy có hình phơi nắng của em?” Từ Cửu Chiếu kinh ngạc, cho tới bây giờ cậu cũng không biết chuyện này.
Ni Mã gật đầu một cái: “Lần kia em mới vừa đáp ứng cậu ấy, A Hãn liền cố ý lấy hình tắm nắng của em cho tụi anh xem, cực kì có mùi vị khoe khoang.”
Từ Cửu Chiếu cũng cười một chút: “Người này thực sự là…. ” Một chút cũng không rụt rè, giống như ước gì toàn thế giới đều biết vậy.
Lưu Duệ nói: “Lúc Tương Hãn tốt nghiệp đại học có đầu tư cho Ni Mã. Tên này nhận thầu một đồng cỏ lớn làm trang trại.”
Ni Mã nói: “Không sai, cho nên bây giờ anh có thể lấy ra một khoản, ít nhiều gì lúc trước Tương Hãn cũng coi trọng anh, lại bạo dạn giao cho anh một số tiền lớn như vậy.” Hắn quay đầu nói với Lưu Duệ: “Nếu không phải là gần đây mới vừa khởi công xưởng chế biến chế phẩm từ sữa, nhiều hơn nữa cũng không thành vấn đề.”
Từ Cửu Chiếu cảm kích nói : “Cảm ơn anh đã giúp đỡ.”
Ni Mã xua tay nói: “Có ân tất báo. Huống chi anh chỉ là đem tiền đầu tư trước đây của cậu ấy trả lại mà thôi.”
Lưu Duệ nói: “Vậy cậu đây là cho vay hay tính rút lui trả tiền lại?”
Ni Mã sờ sờ cằm: “Cho vay, ngay cả cần tớ chiếu cố người còn sống tớ cũng sẽ làm. Chỉ là… ” Hắn do dự một chút nói: “Tớ sợ là sau khi A Hãn mất, vạn nhất người kế thừa cổ phần không phải là người tốt, tớ chỉ sợ là có chỗ không rõ ràng.”
Lưu Duệ hiểu: “Vậy cậu coi như là trả tiền lại là được rồi.”
Từ Cửu Chiếu kiên định nói: “A Hãn sẽ trở lại.”
Lần này Lưu Duệ không nhịn được: “Cửu Chiếu, cũng nhiều ngày như vậy rồi, anh nghĩ A Hãn hơn phân nửa là không may mắn còn sống đâu.”
Từ Cửu Chiếu nói nghiêm túc: “Không, mấy ngày qua em cũng không có mơ thấy anh ấy. Không phải đều nói người đã chết sẽ báo mộng sao? Nếu như anh ấy thực sự chết, nhất định sẽ trở về báo mộng cho em. Cho nên, A Hãn nhất định sẽ trở lại.”
Cảm giác cổ quái của Lưu Duệ càng mãnh liệt hơn, hiện tại ai còn tin cái này. Hắn thật không biết, Từ Cửu Chiếu lại dựa vào cái này tạo thành tín niệm tin tưởng Tương Hãn sẽ còn sống trở về.
Ni Mã vô cùng kinh ngạc về ý nghĩ của Cửu Chiếu, hắn và Lưu Duệ lặng lẽ liếc nhau, Lưu Duệ hướng hắn lắc đầu.
Ni Mã gãi gãi cổ không có nói tiếp, ngược lại nói đến chuyện khác.
Từ Cửu Chiếu dĩ nhiên là cảm thấy hai người này không tin lời của cậu, thế nhưng cậu chính là tá thi hoàn dương thực sự, linh hồn trên thế gian tuyệt đối có tồn tại, bằng không cậu là cái gì chứ?
Cho nên, nếu như Tương Hãn thật đã chết rồi, linh hồn của hắn nhất định sẽ quay về tìm cậu.
Ba người đem tiền kiếm được đặt chung một chỗ, cuối cùng còn thiếu mấy nghìn vạn.
Lưu Duệ bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài: “Vài triệu cũng đều góp đủ, chẳng lẽ lại vì mấy nghìn vạn mà bó tay sao?” Thật khiến người ta không cam lòng mà!
Ni Mã cau mày: “Bằng không cùng gia gia cậu ấy nói một chút, mượn một khoản tiền.”
Từ Cửu Chiếu kiên định nói: “Không được, không nên kinh động lão nhân gia thì tốt hơn. Đừng để cho ông biết hiện tại A Hãn tung tích không rõ.”
Ai ngờ lúc này cửa phòng làm việc được mở ra, Tương Vệ Quốc đi đến: “Nếu như không phải là ta đã biết, rốt cuộc mấy đứa còn dự định giấu diếm đến lúc nào?!”
Ba người đều sợ ngây người.
“Tương lão, người thế nào lại tới đây?” “Tương lão, người đã biết?” Từ Cửu Chiếu và Lưu Duệ lần lượt lên tiếng.
Sắc mặt Tương Vệ Quốc thật không tốt, bên người của ông còn có một người đi theo, lại là Tương Bình Khang!
Tương Bình Khang tại sao sẽ ở Bắc Kinh chứ? Bọn họ cũng không biết hắn đã trở về!
Từ Cửu Chiếu và Lưu Duệ kinh nghi bất định, Ni Mã không rõ tình hình cũng không dám tùy tiện nói chuyện.
Tương Bình Khang đương nhiên phải về, không trở về ai biết còn dư lại bao nhiêu tiền chứ!
Tuy rằng hắn theo chân tổ công tác đi nước ngoài, bất quá vẫn để lại cơ sở ngầm ở bên này. Hiện nay hắn đem tài sản Tương Hãn coi là vật trong tay, có người muốn động vào tài khoản của Tương Hãn, việc này giống như muốn mạng của hắn vậy. Hắn làm sao còn ở bên kia ngây ngô được, lập tức bay trở về tìm Tương lão gia tử ngăn cản những kẻ trộm cướp to gan lớn mật này!
Tương Vệ Quốc cũng không biết tính toán của hắn, nhưng mà tôn tử gặp chuyện không may quả thật làm cho ông khiếp sợ, đồng thời ông cũng phẫn nộ vì những người này vậy mà vẫn lừa gạt ông.
“Ta không nên tới sao?! Ta là người thân nhất của cháu trai, gặp chuyện lớn như vậy, ta đây làm gia gia vậy mà cũng không biết!” Tương Vệ Quốc vẫn giữ nghiêm nghị như thường lệ, chỉ có điều hôm nay ông chống quải trượng, lúc này tay đặt tại quải trượng của ông bởi vì tâm tình kích động mà rung rung.
Từ Cửu Chiếu khổ sở áy náy nói: “Tương lão, người đừng tức giận. Là cháu không tốt, đều là chủ trương của cháu. Vì không muốn để người sốt ruột, nên cháu muốn chờ A Hãn bình an trở lại rồi mới để cho người biết chuyện này.”
Tương Bình Khang giễu cợt nhìn Từ Cửu Chiếu, vào lúc này còn nghĩ ai ngu dốt a! Tên tình nhân không biết xấu hổ này của Tương Hãn nhất định là muốn một mình nuốt tài sản.
“Cha, đừng nghe những người này, chẳng qua là muốn lừa người thôi. Hài cốt A Hãn còn chưa lạnh, liền tính toán muốn động tới tiền gởi trong ngân hàng của nó.” Tương Bình Khang ở bên người Tương Vệ Quốc nói vào.
Trong phòng bởi vì Tương Vệ Quốc đến nên rất an tĩnh, lời của Tương Bình Khang nhất thời truyền vào trong tai những người ở chỗ này.
Từ Cửu Chiếu chán ghét nhìn hắn, Lưu Duệ trừng mắt nhìn hắn, Ni Mã cũng vô cùng kinh ngạc vì người này ăn nói bừa bãi.
Tương Vệ Quốc giơ tay lên, mặt ông không thay đổi: “Ta tự có phán đoán. Cửu Chiếu, cháu nói đi. Là như vậy phải không?”
Tương Vệ Quốc là người thân mà Tương Hãn coi trọng nhất, đồng thời cũng là trưởng bối nhiều tuổi nhất đời này của Từ Cửu Chiếu, bị ông chất vấn như vậy, Từ Cửu Chiếu có tính cách trầm ổn cũng khó tránh khỏi khẩn trương.
Cậu khẩn trương không phải bởi vì cậu chột dạ, mà sợ bị Tương lão gia tử chán ghét. Cũng may Tương lão gia tử chịu nghe chính miệng cậu giải thích.
“Đây là có nguyên nhân, Tương lão.” Từ Cửu Chiếu giơ tay lên dìu ông, “Người ngồi đi, cháu sẽ giải thích rõ đầu đuôi gốc ngọn cho người nghe.”
Tương Bình Khang cười nhạo: “Thằng nhóc này còn muốn ba hoa chích choè gì nữa, trên thực tế mày chính là muốn chiếm lấy tài sản.”
Lưu Duệ cả giận nói: “Ông ngậm máu phun người!” Ni Mã cũng tham gia chuyện này, tức quá hóa cười: “Ông đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sao?”
Tương Vệ Quốc lạnh nhạt nói: “Mày câm miệng, để cho bọn nhỏ nói!”
Tương Bình Khang cũng biết Tương Vệ Quốc có bao nhiêu ‘ghét cái ác như kẻ thù’, cho dù những người này xảo ngôn như thế nào đi nữa, chưa chắc Tương Vệ Quốc nghe lọt. Hiện tại Tương Vệ Quốc là thân nhân trực hệ của Tương Hãn, chỉ cần ông yêu cầu, cũng không có ai động vào được tài sản của Tương Hãn.
Từ Cửu Chiếu thẳng lưng ngồi đối diện Tương Vệ Quốc, cậu nói: “A Hãn gặp tai nạn máy bay bị đối thủ của anh ấy biết được, cho nên đối phương kích động đại cổ đông rút cổ phần, ác ý cướp đi hạng mục đầu tư, dẫn đến công ty A Hãn trên dưới rung chuyển bất ổn. Bây giờ tụi cháu xoay xở tiền chính là muốn ổn định công ty.”
Lông mày Tương Vệ Quốc nhíu lại: “Hữu dụng không?”
Lưu Duệ tiến lên, đưa ra văn kiện giao cho Tương lão, nói: “Hữu dụng ạ, tụi cháu đã có phương pháp đầy đủ, hiện tại chỉ thiếu tiền. Người xem, đây là tiền tụi cháu góp lại, cháu tìm người mượn một khoản, bạn thời đại học của A Hãn – chính là người này, cũng ra một số lớn, sau đó Cửu Chiếu cũng góp vào.”
Tương Bình Khang cúi đầu nhìn thoáng qua sau đó sắc bén nhìn Từ Cửu Chiếu, hắn không khách khí nói: “Tiền của thằng nhóc này?! Nó bất quá là một mao tiểu tử còn chưa lớn, vậy mà có thể xuất ra nhiều tiền như vậy, nhất định là trộm của A Hãn!”
Lưu Duệ tức giận nói: “Ông đừng suy bụng ta ra bụng người! Hiện tại A Hãn tung tích không rõ, tài khoản của cậu ấy ai cũng không động vào được. Tiền Cửu Chiếu xuất ra chính là từ trong tài khoản của em ấy!”
Tương Bình Khang liếc mắt: “Cho nên, tao mới hỏi nó từ đâu có nhiều tiền như vậy? Tự mình kiếm được? Không giống. Coi như là phú nhị đại, lão tử cũng không có khả năng cho người khác mượn nhiều tiền như vậy?”
Nhất định là Tương Hãn cho a.
Lưu Duệ và Ni Mã không cần nghĩ cũng biết, đây là chuyện mà một người yêu đến trình độ say mê như Tương Hãn tuyệt đối sẽ làm được. Hắn quả thực hận không thể đem tên của Cửu Chiếu khắc sâu vào đầu!
Tương Vệ Quốc dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ba người trước mắt: “Vấn đề của Bình Khang, Cửu Chiếu, cháu trả lời thế nào?”
Tương Bình Khang cười nhạt, nhìn mày trả lời thế nào. Vào lúc này nói hai người là người yêu, Tương Vệ Quốc sẽ càng phẫn nộ. Nếu như không nói, lại càng giải thích không rõ.
Từ Cửu Chiếu hít sâu một hơi, nói: “Là A Hãn gửi tiền dưới danh nghĩa của cháu, chỉ bất quá cháu không biết lúc nào anh ấy làm như vậy.”
Tương Bình Khang ép hỏi: “Chuyện này chỉ đều do mày nói, dựa vào cái gì phải gửi nhiều tiền như vậy. Nhất định là mày giở thủ đoạn!” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Tương Vệ Quốc lạnh lùng nói: “Mày còn xen mồm nữa liền cút ra ngoài!” Tương Bình Khang không cam lòng nhìn ông một cái, chỉ có thể im lặng. Tương Vệ Quốc nhìn chằm chằm Từ Cửu Chiếu hỏi: “Vì sao nó lại đem tiền gửi dưới danh nghĩa của cháu?”
Từ Cửu Chiếu nhìn ánh mắt của Tương Vệ Quốc, trong nháy mắt cậu hiểu được cái gì đó.
“Bởi vì tụi cháu có quan hệ yêu đương, anh ấy yêu cháu.” Từ Cửu Chiếu mạnh mẽ nói.
Tương Bình Khang hưng phấn muốn cười ha ha.
Ngay sau đó Tương Vệ Quốc hỏi tới: “Vậy thì tại sao cháu lại đem tiền này lấy ra ổn định công ty A Hãn, ta nghĩ cháu cũng biết, nếu như A Hãn không về được, số tiền này rất có thể sẽ không lại trở lại trong tay của cháu nữa.”
Cửu Chiếu không chút do dự trả lời: “Cháu yêu anh ấy, cháu không muốn trơ mắt nhìn sự nghiệp của anh ấy tan biến.”
Tương Bình Khang giễu cợt muốn cười, nói xuân hoa tuyết nguyệt gì chứ, bất quá đều là những kẻ ngu thôi.
Tương Vệ Quốc cũng không nghĩ như vậy, sắc mặt của ông nhu hòa xuống, ông vươn tay: “Đứa bé ngoan, khổ cho cháu rồi.”
Viền mắt Từ Cửu Chiếu nhất thời ươn ướt, mũi bắt đầu ửng đỏ: “Tương lão…”
Tương Vệ Quốc kéo tay cậu qua, nhẹ nhàng trách: “Phải gọi là gia gia.”
Tương Bình Khang chết đứng người, Lưu Duệ và Ni Mã cũng vì biến hóa này mà há hốc mồm.
Cơ thể lão nhân gia cũng bắt đầu thoái hóa, cho nên lúc rơi lệ không giống với người trẻ tuổi, từng giọt tụ thành vệt dài thật nhỏ chảy xuống.
“A Hãn lớn lên ở bên cạnh ta, trên mặt nó căn bản là giấu không được chuyện gì, cho nên ta đã sớm biết hai đứa ở cùng một chỗ.” Tương Vệ Quốc thở dài.
Từ Cửu Chiếu kềm chế ý muốn khóc: “…Gia gia, cháu cho rằng người sẽ trách tụi cháu.”
Tương Vệ Quốc nói: “Ta làm sao sẽ trách cháu chứ, đều là A Hãn làm hư cháu. Lúc A Hãn lên đại học ta đã cảm thấy không được bình thường, cho nên ta tìm người trong trường hỏi thăm một chút. Tiểu tử này không thích nữ nhân, nhưng vẫn không dám để ta biết. Ta bất quá là thấy A Hãn tự cho là giấu giếm tốt, cố ý trêu chọc nó thôi!”
Từ Cửu Chiếu nhịn không được mỉm cười một cái.
Lão gia tử nhớ cháu trai, cháu trai lại không trở về, ông cũng chỉ có thể đi tới chỗ tôn tử. Lúc biết được chân tướng ông cũng rất khiếp sợ, nhưng cháu trai vì việc này mà trốn tránh không về nhà, nếu nhưng ông thực sự phản đối bức bách tôn tử từ bỏ, có phải hay không cháu trai sẽ càng trốn xa hơn? Nói không chừng còn chạy ra nước ngoài!
Tương Bình Khang mắt thấy tình hình không đúng, hô lớn: “Cha?! Người biết tiểu tử kia là đồng tính?”
Tương Vệ Quốc không nể mặt: “Cái gì tiểu tử kia! Mày đừng tưởng rằng mày có chủ ý gì tao lại không biết! Mày cho là A Hãn mất đi, tài sản của tao nhất định sẽ là của mày phải không?”
Tương Bình Khang không dám đối nghịch với Tương Vệ Quốc, trước đó hắn đã bị lão đầu tử này quyết tuyệt làm cho sợ.
“Không, không phải ….con chỉ không muốn nhìn thấy A Hãn khổ cực khi còn sống đều tiện nghi cho người ngoài.”
Tương Vệ Quốc cười nhạt: “Cẩu cải bất liễu cật thỉ! [1] Mày có đức hạnh gì, tao còn không rõ sao? Hôm nay tao liền nói rõ ràng cho mày biết, cho dù A Hãn mất đi, một phân tài sản của tao cũng không cho mày! Tài sản của tao và thằng ba sẽ lưu lại cho thằng cả và đứa út. Còn tài sản A Hãn tự mình kiếm được, tất cả đều tặng cho người yêu của nó là Từ Cửu Chiếu!”