Ta Chỉ Là Phường Nhan Khống

Quyển 3 - Chương 1: Kiếp thứ ba 1 – 10




01. Tôi nghĩ, trên đời này, cái câu châm ngôn lừa đảo nhất chính là “người khi sắp chết, nói lời tốt đẹp”.

02. Kì thực thì bản thân câu đó không lừa đảo lắm, nhưng nếu như mày nói lời tốt đẹp xong, người cũng toi rồi, kết quả một giây sau mở mắt ra lại phát hiện mình đã trùng sinh; hơn nữa, đối tượng nghe mày “nói lời tốt đẹp” có khả năng cũng sắp trùng sinh theo… Thật xấu hổ méo để đâu cho hết!

03. Ờm, khác với kiếp trước ngu lâu tưởng mình vừa xuyên không, kiếp này lần nữa trùng sinh vào nhị thiếu gia 7 tuổi nhà thừa tướng, tôi cũng tìm lại được kí ức của cả 2 kiếp trước. Vừa so sánh 2 kiếp, tôi lập tức khẳng định được Sở Duệ Uyên kiếp vừa rồi là trùng sinh, thời điểm trùng sinh áng chừng chính vào đợt ốm nặng sau khi hai chúng tôi gặp nhau lần đầu.

Kì thực không chỉ Sở Duệ Uyên, đến cả chị dâu, Phương Tuyết Oánh, thậm chí Độc Cô Yến đều dính nghi án trùng sinh. Kiếp vừa rồi, bốn người bọn họ đều ít nhiều có những hành động dính dáng đến ân oán kiếp trước nữa, chỉ có mình tôi là ngu ngơ tưởng mọi chuyện đều sóng yên biển lặng.

Đương nhiên, bọn họ dây dưa với nhau thế nào, không phải trọng điểm. Trọng điểm là, Sở Duệ Uyên kiếp trước nghe xong lời ‘bày tỏ thâm tình’ “ta chẳng qua thấy ngươi đẹp mã”, có muốn bóp chết tôi tại chỗ hay không.

04. Nói một câu hơi ATSM: Tôi cảm thấy Sở Duệ Uyên có vẻ không hiểu ra chân tướng của kiếp trước nữa, nên kiếp vừa rồi dành tình cảm cũng thật là sâu nặng cho tôi. Tính đến trước khi tôi bị mẹ hắn vì nước trừ hại, hắn vẫn chưa lấy vợ sinh con, là một bậc đế vương, làm được thế thật không dễ dàng gì. Kiếp trước nếu không phải có cái thứ “Phá duyên” kia, không biết chừng tôi đã thực sự thích hắn, thậm chí yêu hắn luôn rồi. Cơ mà hiện tại… Nếu hắn cũng trùng sinh, không thẹn quá phát rồ mà hành tôi đến chết, đã coi như chân ái luôn rồi.

05. 3 ngày đầu sau khi xuyên việt/trùng sinh, tôi trà không uống cơm không ăn ngồi tìm đối sách, cuối cùng quyết định trước khi trùng phùng rồi đi làm bạn độc cho thái tử, cứ tiếp tục đi con đường công tử ăn chơi của hai kiếp trước. Nếu như hắn lại trùng sinh, tôi liền giả bộ không trùng sinh. Hắn làm vua hai kiếp, không biết tổng cộng đã bao nhiêu tuổi đầu, chẳng lẽ còn đi làm khó dễ một “đứa bé” như tôi.

06. Còn nếu như hắn không trùng sinh, tôi sẽ hết sức cố gắng thay đổi con đường vận mệnh của kiếp đầu tiên. Những chuyện khác không nói, riêng vụ phụ hoàng hắn cưng đệ đệ hắn, có đánh chết, tôi cũng không mang hắn xuất cung đi chơi giải sầu nữa. Còn nữa, chuyện chị dâu khó sinh mất sớm, kiếp trước Sở Duệ Uyên phái Giang thần y đến phủ thừa tướng cứu chị dâu tôi một mạng, chuyện này thực sự là phải cảm tạ người ta.

07. Trừ hai chuyện này, còn một chuyện quan trọng nữa, chính là cái tên tự của tôi. Nói gì cũng không thể để ông già tiếp tục đặt cái tên “Tử Hậu” nhọ nồi kia. Tôi thậm chí còn nghi ngờ hai kiếp trước mình chưa đến 30 tuổi đã hi sinh, chính là bị cái tên tự “Liễu Tử Hậu” nặng tựa ngàn cân kia đè cho đoản thọ.

08. Tôi ngầm quyết định, cứ tiếp tục ăn ngon ngủ kĩ chơi bời xả láng trong 3 năm đầu hệt như hai kiếp trước, chơi đến lúc ông anh lại đỗ thám hoa, đức kim thượng lại chỉ định tôi làm bạn độc cho thái tử. Trong 3 năm này, tôi đã xác minh được một chuyện, là chị dâu kiếp này không có trùng sinh. Nếu chị ấy trùng sinh, anh tôi hẳn đã lại đỗ trạng nguyên rồi, tôi hẳn cũng đã phải chịu một phen giáo dục aka tẩy não.

09. Kiếp trước, chị dâu tôi phòng Sở Duệ Uyên còn hơn phòng lũ.

10. Đáng tiếc là không phòng nổi, tôi và vị CEO máy to chạy tốt giá trị nhan sắc cao của bản triều cuối cùng vẫn dính lấy nhau. Chị dâu hẳn vô cùng hận sắt không thành thép, trong lòng chắc phải rủa thầm không biết bao nhiêu lần: rõ ràng là người một nhà, sao IQ của tôi và anh tôi lại cách xa nhau đến thế.