Nếu Hoàng Mạnh đã đạt được thỏa thuận với Phan Vân Lam, cũng có nghĩa là nhà họ Hoàng đã tham gia vào giới xã hội đen, thành phố Nhiễu đã định trước là sẽ không gió êm sóng lặng nữa.
Nhắm đến người của Phan Vân Lam đều không phải là nhân vật gì dễ chọc, chí ít Hoàng Mạnh cũng chỉ đã nhận ra có sự tồn tại của những người này, chứ không biết những người này rốt cuộc là ai.
Gần đây đã xảy ra rất nhiều chuyện, từ khi nào thành phố Nhiễu lại trở nên phức tạp như vậy.
Hoàng Mạnh nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Sau đó bắt đầu gọi điện thoại sắp xếp mọi chuyện, mà những chuyện đen tối này, Hoàng Mạnh thề sẽ không để Hà Ngân bị tổn thương một chút nào hết.
Khi Hoàng Mạnh về đến nhà đã là hừng đông, Hà Ngân say rượu còn chưa tỉnh, thân thể nhỏ bé rúc trên giường, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Hoàng Mạnh đắp chăn lại cho cô một lần nữa, đang nghĩ làm thế nào mới có thể khiến tâm hồn cô ấm áp lại lần nữa.
Phan Vân Lam đã đồng ý cho anh nói rõ chân tướng cho Hà Ngân, nhưng dù sao những chuyện kia cũng do mẹ anh gây nên, anh nên bồi thường thế nào? Chỉ có thể dốc hết sức đối xử tốt với cô.
Hoàng Mạnh cúi người xuống vuốt lên chân mày đang nhíu lại của Hà Ngân, nhẹ nhàng hôn lên đó rồi nói: “Anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.”
Nói xong, anh yên lặng ôm Hà Ngân ngủ một đêm.
Lúc Hoàng Mạnh tỉnh lại trước đã nhìn thấy gương mặt của Hà Ngân.
Gương mặt đẹp đẽ khiến yếu hầu anh khẽ động đậy, mặc dù lửa ham muốn đốt người nhưng Hoàng Mạnh vẫn nhịn được, không thể lại để Hà Ngân đau lòng nữa.
Hoàng Mạnh lặng lẽ đứng dậy, đi vào phòng tắm.
Đã có người giúp việc bưng canh giải rượu và một bữa cơm thanh đạm lên theo lời dặn của anh.
Đồng hồ sinh học của Hà Ngân rất chính xác, buổi sáng tám giờ đều sẽ tỉnh dậy đúng giờ.
Vì say rượu, đầu cô khá đau, loáng thoáng nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai đang mặc đồ ngủ bưng một thứ gì đó đứng bên cạnh giường cô.
“Nào, uống canh giải rượu sẽ đỡ hơn rất nhiều.” Giọng nói của anh rất dịu dàng, Hà Ngân không tự chủ được há hốc miệng.
Cháo thơm ngon trôi từ cổ họng xuống, đầu óc Hà Ngân tỉnh táo hơn một chút.
Khi nhớ lại hoàn cảnh của mình, chân mày cô lại nhíu lại, đối diện với chiếc thìa đang đưa tới chỗ này, cô quay đầu đi.
“Hà Ngân, ngoan, uống vào thì không khó chịu nữa.”
Hà Ngân nhìn thoáng qua Hoàng Mạnh, cô vẫn không để ý, che chăn lên tỏ vẻ không muốn nhìn thấy người này.
Bên cạnh có người giúp việc cẩn thận nói: “Hôm qua cô chủ chưa ăn gì, chỉ mải uống rượu, chúng tôi khuyên thế nào cũng không nghe.”
Chân mày Hoàng Mạnh cau lại, biết tức giận với mấy người giúp việc này cũng không có ích lợi gì, bởi chính mình cũng không thể làm gì.
“Cô đi xuống trước đi.” Hoàng Mạnh kéo chăn từ trên mặt Hà Ngân xuống, vẫn là giọng điệu dịu dàng dỗ dành: “Hà Ngân, ngoan, đừng tự gây khó dễ cho chính mình.”
“Để em đi đi.” Giọng Hà Ngân khàn khàn yếu ớt.
Hoàng Mạnh nghe những lời này xong cũng không tiếp lời, vẫn nói: “Thân thể em quan trọng hơn, ăn một chút đi được không?”
“Không thấy ngon miệng.” Hà Ngân lật người, không muốn thấy người đàn ông trước mắt nữa.
Hoàng Mạnh bỏ đồ ăn xuống, thức ăn, đột nhiên cười lạnh nói: “Nếu em không muốn Phan Vân Lam xảy ra chuyện thì tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời.”
Hà Ngân “soạt” một cái từ trên giường đứng lên: “Anh Vân Lam ở đâu?”
Ánh mắt tràn ngập ánh sao trong ngày thường của Hà Ngân lúc này mờ đi, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch, nhưng khi nhìn Hoàng Mạnh, ánh mắt ấy lại xen lẫn thứ gì đó được gọi là hận.
Tuy lời nói của Hoàng Mạnh khá cứng nhưng trong lòng anh lại rất đau, dường như đang rỉ máu.
“Tốt nhất em nên ngoan ngoãn ăn đi, mới có thể đảm bảo hắn ta không sao.”
Hà Ngân nhìn về phía anh, hai người giằng co một lát, cô mới chậm rãi nói: “Hoàng Mạnh, anh thế này sẽ chỉ khiến tôi hận anh hơn thôi.”
Dứt lời, cô tự mình bưng bát trên bàn lên, chậm rãi dùng thìa ăn, động tác rất chậm, như thế ăn đồ ăn chỉ là một sự giày vò với cô.
Hoàng Mạnh nghe những lời này, trái tim run rẩy, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ hung ác: “Hận thì hận! Tôi muốn để em nhớ đến tôi cả đời.”
Nước mắt của Hà Ngân không khống chế được, rơi xuống từng giọt, sau khi ép mình ăn những thìa cháo cuối cùng xong, cô tiếp tục nằm xuống.
Cô không thể để anh thấy một Hà Ngân yếu ớt như vậy, cô không thể khóc.
Hoàng Mạnh không thể làm gì khác hơn là kéo cô từ trên giường dậy, giọng nói mềm mỏng hơn rất nhiều: “Đi sửa soạn lại một chút được không, trưa nay chúng ta thăm My My.”
Khi nghe đến cái tên My My này, Hoàng Mạnh có thể cảm nhận được cơ thể người trong lòng cứng đờ một cách rõ ràng.
Khi người phụ nữ rời khỏi lòng anh đi vào phòng tắm, anh chỉ nghe thấy một câu nói chói tai kia.
Giọng Hà Ngân khàn khàn, có bản lĩnh đủ để xé rách lòng anh, Hà Ngân nói: “Hoàng Mạnh, trừ việc lấy người tôi quan tâm ra để uy hiếp tôi, anh còn có thể làm gì?”
Hoàng Mạnh chưa từng cảm thấy bất lực như vậy, anh cũng không muốn làm như vậy, nhưng anh không thể để cô rời đi, lại không thể nhìn cô tự làm mình bị thương, anh có thể làm gì.
Hà Ngân nghe thấy tiếng bát vỡ ở bên ngoài, vẻ mặt cô vẫn vậy, bây giờ cô rất giống một con rối không có linh hồn.
Vì sự giam cầm của Hoàng Mạnh, cả người cô đều mất đi sức sống.
Hà Ngân mang một mái tóc ướt bước ra, thấy Hoàng Mạnh còn ở đó, cô lựa chọn bỏ qua.
“Tôi sấy tóc cho em được không?” Hoàng Mạnh ôm lấy Hà Ngân từ phía sau, cơ thể Hà Ngân cứng đờ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu một cái.
Nếu đây là những gì anh muốn, nếu như vậy có thể khiến anh thỏa mãn, có phải người bên cạnh mình sẽ không bị tổn thương nữa không, có phải anh sẽ sớm chán không.
Hoàng Mạnh chưa từng sấy tóc cho người khác, anh rất sợ làm đau Hà Ngân, động tác hết sức dịu dàng.
Tóc dài bay lượn trong tay anh, Hoàng Mạnh cảm thấy yên lòng, thì ra làm vài chuyện rất nhỏ rất nhỏ cùng người mình thích cũng là một niềm hạnh phúc.
Nhưng tới bao giờ bọn họ mới có thể chính thức yêu nhau.
Hà Ngân giống như một con rối mặc Hoàng Mạnh thao túng, trước đây cô cũng đã từng ảo tưởng có một tình yêu như vậy, nhưng đàn ông luôn không thể tin tưởng được.
“Hà Ngân, em nói xem, nếu từ nay về sau vẫn như vậy thì tốt biết bao.” Hoàng Mạnh bỏ máy sấy tóc xuống, dịu dàng ôm lấy Hà Ngân.
Bởi vì vừa mới tắm rửa, giữa làn tóc cô vẫn còn mùi hương thơm ngát của dầu gội đầu, vô cùng sạch sẽ, khiến Hoàng Mạnh quyến luyến.
Hà Ngân nhìn thấy một Hoàng Mạnh như vậy, run lên trong lòng, nhớ tới những chuyện trước đây anh làm, chỉ cảm nhận được sự vắng lặng vô hạn, người này sao có thể vô liêm sỉ như vậy.
“Nếu như vậy anh có thể hài lòng, thì anh có thể tha cho Phan Vân Lam và My My không?”
Trái tim vốn đang dịu dàng của Hoàng Mạnh lập tức vỡ vụn.
Thì ra, người vô hại Hà Ngân này, mỗi khi anh nghĩ rằng mình có thể đi vào lòng cô, cô luôn cho anh một kích, thì ra tình yêu của anh chỉ khiến cô khó có thể chịu được.
Lòng đau đến không thở nổi, nhưng lời nói của Hoàng Mạnh vẫn vô cùng lạnh lùng: “Em biểu hiện tốt một chút, đương nhiên tôi sẽ không làm khó bọn họ.”
Giữa bọn họ, lẽ nào chỉ còn lại uy hiếp và thỏa hiệp thôi sao?
Cơ thể ấm áp ôm lấy nhau, nhưng hai trái tim lại lạnh lẽo như trong hầm băng.