“Ông chủ, sau khi Lê Hùng và Phan Vân Lam đến Mỹ liền mất liên lạc.”
Trợ lý Tân Nhiên mới đến đứng cạnh Mạnh Biên cung kính nói.
“Trần Giang không liên lạc được với bọn họ sao?”
Trần Giang chính là trợ lý lúc trước, được ông phái đi Mỹ xử lý chuyện của Lê Hùng.
“Không.”
Mạnh Biên bưng chén trà trước mặt lên, nhìn không rõ là vẻ mắt gì:
“Bảo Trần Giang quay về.”
Tia sáng trong ánh mắt dần dần biến mất trong bóng tối:
“Đến lúc đi điều tra thân phận của Phan Vân Lam rồi.”
Tân Nhiên nhận lệnh, lui xuống.
Trong phòng trà chỉ còn người đàn ông ôn hòa nho nhã kia, gương mặt bình tĩnh mang theo chút ý cười, không đoán ra được rốt cuộc đang nghĩ gì.
“Phan Vân Lam, quả nhiên là người thú vị.” Một lúc sau, trong phòng vang lên câu nói kỳ lạ.
Phan Vân Lam rất lo lắng cho Hà Ngân, khi anh ấy thu xếp cho Lê Hùng liền phát hiện có người đang theo dõi điều tra tung tích của bọn họ, may mà ở Mỹ anh ấy cũng xem như là một người giảo hoạt, rất nhanh đã cắt đứt được đám người kia, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Lê Hùng, lại phát hiện không gọi được cho Hà Ngân.
Anh ấy không dám nghĩ đến Hà Ngân ở bên kia đã xảy ra chuyện gì, sớm biết vậy đã không để cô một mình ở lại đối mặt rồi.
Phan Vân Lam ngồi trên máy bay vô cùng nôn nóng, đứng ngồi không yên.
“Vì sao anh lại đứng ngồi không yên vậy?”
Một cô gái tuổi xuân ngồi cạnh anh ấy cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi.
Đôi mắt màu hổ phách nhìn gò má xinh đẹp của Phan Vân Lam, mong chuyến đi sẽ không nhàm chán nữa.
Ngoại trừ Hà Ngân ra Phan Vân Lam đều luôn không có kiên nhẫn, cho dù người trước mắt là một người xinh đẹp không thua kém gì với Hà Ngân.
“Cô quan tâm hơi nhiều rồi.”
Phan Vân Lam thản nhiên nói.
“Cho dù anh có nóng lòng cũng không thể chạy về được, tôi đoán chắc hẳn anh không phải người bình thường.”
Cô gái nói những lời kỳ lạ.
Phan Vân Lam nhíu mày, lạnh lùng nói:
“Cô không phải xem phim nhiều quá rồi đấy chứ? Cô, tôi, hai ta đều là người bình thường.”
“Chào anh, tôi tên Giang Việt Nhượt.”
Cô gái mỉm cười đưa tay ra, không để ý đến sự bất lịch sự của Phan Vân Lam.
“Phan Vân Lam.”
Người trước mặt dù sao cũng là một cô gái đẹp, cho nên Phan Vân Lam vẫn gắng gượng bắt tay lịch sự.
“Anh là người của thành phố Nhiễu sao?”
Chuyến bay này bay đến thành phố Nhiễu, cũng khó trách cô gái lại hỏi như vậy.
Phan Vân Lam mấp máy môi, có chút bất mãn với cô gái ồn ào bên cạnh, nhưng vẫn trả lời:
“Không phải.”
Giang Việt Nhượt hứng thú nghịch tóc, trong mắt lóe lên ánh sáng khó đoán:
“Tôi nghe nói, thành phố Kinh có một nhà họ Phan.”
Phan Vân Lam nhìn sâu vào mắt của Giang Việt Nhượt, nói
“Trung Quốc có một tỷ ba người, nơi nào không có họ Phan.”
Phan Vân Lam lo sợ cô gái không biết từ đâu chui ra Giang Việt Nhượt này hỏi nhiều, thuận miệng nói:
“Cô Giang chắc hẳn không phải người thành phố Nhiễu, lần này đến nới đó có việc gì?”
Khóe miệng Giang Việt Nhượt khẽ cong lên, thoạt nhìn tâm trạng rất vui sướng:
“Để tìm người yêu của tôi.”
“Vượt nghìn dặm theo đuổi tình yêu, cô thật giỏi.” Phan Vân Lam thuận miệng nói qua loa lấy lệ.
Đối với chuyện của mình, Phan Vân Lam cũng không muốn nhiều lời, thế nhưng trong mắt lại xuất hiện tia sáng có chút bắt buộc đối với người này.
Phan Vân Lam âm thầm suy nghĩ, Giang Việt Nhượt hiển nhiên không phải người bình thường, trực tiếp đến nhà họ Phan ở thành phố Kinh thăm dò anh ấy, may mà cũng chỉ thăm dò.
Có điều lâu như vậy rồi, vẫn còn có người nhớ.
Phan Vân Lam nở nụ cười châm chọc, không biết thành phố Nhiễu lại nổi lên trận nguy hiểm gì.
Hai người đều vô cùng đề phòng lẫn nhau, nhưng bề ngoài vẫn nói bóng nói gió, thoạt nhìn vô cùng hài hòa, thực sự thì đang giấu giếm vô số cơn sóng đang dâng trào mãnh liệt, sợ rằng cũng chỉ có bọn họ mới biết được.
Có một cô gái như vậy, Phan Vân Lam mới cảm giác được đường đi cũng không xa như vậy, nhưng lại rất mệt, hai người tấn công chiến đấu, quả thực rất đặc sắc.
Nếu không phải lợi ích đối lập, có lẽ hai người sẽ trở thành bạn tốt.
Máy bay rất nhanh đã đến thành phố Nhiễu, hai người tạm biệt nhau.
Phan Vân Lam vừa xuống máy bay liền một một nhóm vệ sĩ vây quanh.
Hoàng Mạnh xuất hiện, người nhà họ Mạnh cũng nhúng tay, đã có nhiều thứ không nằm trong phạm vi khống chế nữa.
Phan Vân Lam nhìn người chặn đường đi của mình, nháy mắt không đoán ra được họ là người bên nào, dám đến sân bay bắt người, gan quả thực không nhỏ.
Nhưng không thể phủ nhận, nhóm người này nhất định có liên quan đến Hà Ngân, cho nên Phan Vân Lam không hề phản kháng.
Sau khi Giang Việt Nhượt nhìn thấy Phan Vân Lam đi theo một nhóm người mặc đồ đen, liền giao hành lý cho trợ lý đến sân bay nhận, nở nụ cười sâu xa, sẽ có một ngày, thành phố Nhiễu sẽ trở thành của cô ta.
“Hoàng Mạnh.”
Phan Vân Lam bị đưa tới một phòng trong khách sạn. Nhìn thấy người ngồi bên ghế chính, nói.
Hoàng Mạnh hất cằm chỉ vào cái ghế trước mặt Phan Vân Lam, ý bảo ngồi xuống, phục vụ đứng cạnh nhanh chóng rót rượu vào ly đế cao cho Phan Vân Lam, vô cùng hiểu ý lui xuống.
“Phan Vân Lam, rốt cuộc anh là ai?” Hoàng Mạnh nhìn chằm chằm Phan Vân Lam, sâu xa nói.
“Hà Ngân đâu?” Phan Vân Lam không trả lời câu hỏi của anh, hiện tại điều anh ấy quan tâm nhất chính là sự an nguy của Hà Ngân.
Hoàng Mạnh cười lạnh một tiếng:
“Hà Ngân là vợ tương lai của tôi, đương nhiên tôi sẽ đối tốt với cô ấy.”
Nói xong liền tựa vào lưng ghế, hai người đàn ông ai cũng không chịu nhường ai trừng mắt nhìn nhau.
Cao lương mỹ vị trước mặt cũng không có ai động đến, bầu không khí im lặng khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Hoàng Mạnh phá vỡ im lặng, ném tập tài liệu lên bàn, chiếc bàn tròn chậm rãi xoay, cuối cùng đưa đến trước mặt Phan Vân Lam.
“Sao vậy, không muốn biết tôi điều tra được cái gì sao?”
Phan Vân Lam vẫn không nhúc nhích, nói:
“Anh điều tra được gì thì sao, cô ấy sẽ tin sao?”
Chỉ một câu nói đã khiến cho Hoàng Mạnh thay đổi sắc mặt, mặc dù anh vẫn chưa điều tra được thân phận của Phan Vân Lam, nhưng anh đã điều tra được chất độc thần kinh trong cơ thể của Lê Hùng chính là Phan Vân Lam nhân lúc mọi người không chú ý tiêm vào, chẳng qua nguồn gốc của chất độc này vẫn cần thời gian tìm kiếm.
Cứ như vậy tài liệu có thể làm giả, Hà Ngân đương nhiên sẽ không tin.
“Phan Vân Lam, đây chính là tình yêu của anh sao? Phải dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy? Hà Ngân tin anh như vậy, anh lại lừa gạt cô ấy hết lần này đến lần khác.”
Phan Vân Lam cười:
“Tôi lừa dối cô ấy cái gì? Ai biết có phải anh lợi dụng bà Hoàng làm những chuyện này hay không, anh đừng quên, mỗi lần cô ấy bị thương đều là vì anh, anh có tư cách gì chỉ trích tôi.”
“Tôi biết anh muốn gì, chi bằng chúng ta giao dịch đi.”
Hoàng Mạnh kìm nén không vui trong lòng, châm thuốc.
“Ồ?”
Một làn khói phun ra từ đôi môi mỏng gợi cảm của Hoàng Mạnh:
“Nghe nói gần đây có hai nhóm người muốn ra tay với anh.”
Sắc mặt Phan Vân Lam đông lại, sao anh ta biết được.
“Tôi giúp anh ngăn chặn những người đó, anh giúp tôi giải thích rõ ràng chuyện đập phá Dạ Khôi với Hà Ngân, người bắt cóc cô ấy không phải tôi.”
Đôi mắt của Phan Vân Lam khẽ híp lại, không biết đang nghĩ điều gì.