Hà Dung ném ly rượu trong tay xuống đất, không biết đây là cái ly thứ mấy mà cô đập vỡ. Trên sàn nhà đều là mảnh thủy tinh vỡ vụn, gương mặt xinh đẹp của Hà Dung cũng trở nên ác độc…
Cô ta thật sự không hiểu, vì sao lần nào Hà Ngân cũng may mắn như vậy, lúc nào cũng được người khác cứu thoát ở giây phút cuối cùng.
“Con ả đó sao lại may mắn như vậy chứ?” Hà Dung uống từng ngụm rượu, sau đó tức giận, trực tiếp ném chai rượu trong tay xuống, rượu vang màu đỏ bắn tung tóe lên tấm thảm trắng, lưu lại những vết đỏ loang lổ, nhìn rất đáng sợ.
“Dung Dung, một mình con uống rượu giải sầu sao? Đáng đời Hoàng Mạnh của con bị người khác đoạt đi!” Bà Hà đi tới, nhìn thấy một đống hỗn độn trong phòng ngủ, nhíu mày khó chịu.
“Mẹ!” Âm thanh Hà Dung vô cùng ấm ức, mẹ ruột của cô sao lại nói cô như vậy chứ?
“Được rồi, mẹ tới báo cho con một tin tốt!” Bà Hà ngồi lên giường, hiền lành vỗ mu bàn tay Hà Dung.
“Hoàng Mạnh hồi tâm chuyển ý rồi?” Ánh mắt Hà Dung lóe sáng, gương mặt xinh đẹp toát ra sự vui vẻ.
Bà Hà thở dài một hơi: “Con đúng là thiếu kiên nhẫn…”
“Mẹ, mẹ mau nói đi!” Hà Dung lắc tay bà, làm nũng.
Bà Hà nói: “Hoàng Mạnh và con ả đó đã cắt đứt quan hệ rồi, đây chính là thời cơ tốt cho con. Con mau trang điểm xinh đẹp, Hoàng Mạnh bây giờ đang ngồi uống rượu ở Dạ Khôi, nếu hai người có thể xảy ra chuyện gì đó, con mang thai con của nó thì còn sợ không bước được vào cửa nhà họ Hoàng sao?”
“Sao mẹ không nói sớm!” Hà Dung bỏ tay bà ra, nhanh chóng chạy xuống tìm một bộ đồ xinh đẹp, nhanh chóng trang điểm, như thể sợ bị người khác đoạt trước.
“Chờ một chút.” Động tác tô son của Hà Dung dừng lại, đầu óc mơ hồ của cô lúc này mới tỉnh táo: “Dạ Khôi không phải là địa bàn của con ả kia sao?”
Bà Hà hừ lạnh một tiếng, cười nói: “Con ả đó đã sớm không phải là chủ nhân của Dạ Khôi nữa rồi, bây giờ chỗ đó đã bị nhà họ Mạnh thu mua. Con đó, cả ngày chỉ biết ở nhà uống rượu, xảy ra chuyện lớn như vậy mà cũng không biết.
Hà Dung nghe tin này, cả người dường như phát sáng.
Hà Dung tuy không có dung mạo xinh đẹp như Hà Ngân, nhưng cũng là một người đẹp, hơn nữa cô ta còn chăm chút ăn mặc, giơ tay nhấc chân đều toát ra vẻ quyến rũ.
“Đây mới là con gái ngoan của mẹ! Sao có thể bị con ả kia đánh bại được!” Bà Hà hài lòng nhìn Hà Dung.
Lúc này, Dạ Khôi đang lúc đông khách, Hà Dung vốn xinh đẹp, so với nhan sắc của mấy cô gái tiếp rượu thì xinh đẹp hơn nhiều. Bởi vì phải dụ dỗ Hoàng Mạnh cho nên cô ăn mặc rất hở hang, khi vừa đi vào lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của đám đàn ông.
Hà Dung hết sức hài lòng khi những ánh mắt đó nhìn về phía cô, điều này chứng minh bản thân cô rất hấp dẫn, cũng tự tin hơn vài phần đối với việc quyến rũ Hoàng Mạnh.
Tuy Hoàng Mạnh chỉ ngồi một mình trong góc để uống rượu, nhưng Hà Dung liếc mắt một cái đã thấy anh. Hoàng Mạnh là nhân tài xuất sắc nhất trong đám người đồng lứa, cho dù anh đứng giữa đám đông thì vẫn tỏa ra hào quang chói mắt.
Dạ Khôi bị hỏa hoạn thiêu rụi, cho nên đã được sửa sang lại, nhìn càng sang trọng hơn, Hà Dung hết sức hài lòng.
Cô gọi một ly cocktail, cầm ly rượu đi tới bên ngời Hoàng Mạnh: “Hoàng Mạnh, em uống cùng anh một ly được không?”
Hoàng Mạnh nghe thấy tiếng người nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn, là một người phụ nữ xinh đẹp.
Anh đã uống rất nhiều rượu, đầu óc mơ màng, nhưng anh cảm thấy mùi nước hoa trên cơ thể người phụ nữ này quá nồng khiến anh buồn nôn.
Mùi nước hoa không ngừng kích thích khứu giác của anh, anh quát lớn lên: “Cút!”
Sau đó tiếp tục cúi đầu uống rượu của mình.
Hà Dung mỉm cười, nét mặt cứng ngắc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
“Hoàng Mạnh, anh có biết em yêu anh rất nhiều không hả?” Hà Dung chậm rãi túm lấy cánh tay Hoàng Mạnh, men theo cánh tay, vuốt ve ngực anh.
Hoàng Mạnh lập tức ngẩn người, bình thường anh đều rất giữ mình, trong trí nhớ của anh, anh chỉ cùng một người phụ nữ làm chuyện đó mà thôi, vì vậy anh không tự chủ kêu lên: “Hà Ngân!”
Âm nhạc ồn ào, Hà Dung cũng không nghe thấy lời của Hoàng Mạnh, chẳng qua thấy Hoàng Mạnh không từ chối, cô càng thêm bạo dạn, bàn tay trắng nõn không ngừng vuốt xuống, cố gắng khơi gợi lửa nóng trên người Hoàng Mạnh.
Nhưng mùi nước hoa nhức mũi đã khiến anh tỉnh táo lại.
Anh ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang dán sát thân thể vào người anh, vô cùng buồn nôn, không chút khách khí đẩy cánh tay của Hà Dung ra, bởi vì dùng sức quá mạnh, Hà Dung lại không phòng bị nên chật vật ngã lăn ra đất.
“Hoàng Mạnh, anh…” Trong lòng Hà Dung giống như bị mây đen che phủ, quả thực cô không nghĩ ra, vì sao Hoàng Mạnh đã uống say lại có thể từ chối mình như vậy?
Hoàng Mạnh cảm thấy trong không khí đều là mùi nước hoa, nhưng trong trí nhớ của anh, Hà Ngân không thích dùng nước hoa, trên người cô chỉ có mùi hoa nhài rất nhẹ, khiến cho người khác dễ chịu, không nhịn được mà muốn đắm chìm vào trong đó.
Hoàng Mạnh lảo đảo đi về phía phòng vệ sinh.
Có lẽ do ánh đèn quá mờ, cũng có thể là do say rượu, dường như anh nhìn thấy một bóng người xinh đẹp mà anh ngày đêm nhung nhớ ở phía cuối hành lang.
Cô vừa đi ra khỏi phòng bao, còn mang theo nụ cười giả tạo.
Có lẽ là do ảo giác, hiện giờ Dạ Khôi đã là địa bàn của nhà họ Mộ, Hà Ngân không có lí do gì tới nơi này nữa. Thì ra, nhớ một người quá nhiều sẽ thật sự sinh ra ảo giác.
Hoàng Mạnh đi tới phòng vệ sinh, dùng nước lạnh vỗ vào mặt, muốn bản thân tỉnh táo lại.
Anh ngẩng đầu nhìn mình trong gương, bởi vì mấy ngày gần đây anh đều say rượu nên gương mặt cũng tiều tụy hốc hác đi nhiều, đã mấy ngày rồi không cạo râu, khác xa dáng vẻ đẹp trai thường ngày.
Tình yêu, quả nhiên là thứ hành hạ người khác…
Hoàng Mạnh cười châm chọc.
Đúng lúc anh định rời đi thì lại thấy được bóng người quen thuộc xuất hiện trong gương.
Hiện giờ anh rất tỉnh táo, anh không nhìn nhầm.
Hoàng Mạnh nhanh chóng xoay người, kéo cửa đi ra.
Chính là Hà Ngân! Hà Ngân đột nhiên bị tấn công, cô vô cùng sợ hãi, nhưng vừa định mở miệng gọi người thì đã thấy một vật mềm mại đi vào trong khoang miệng cô, mang theo hơi rượu nồng nặc.
“Hoàng Mạnh… Hoàng Mạnh…” Hà Ngân chật vật, vùng vẫy muốn chạy thoát. Tuy Hoàng Mạnh đã say rượu nhưng anh vẫn rất khỏe, anh mạnh mẽ dùng sức ôm chặt cô vào lòng.