Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 185: Anh rốt cuộc muốn làm gì




Hà Ngân giao bọn trẻ cho Lê Hùng trông nom và ra tín hiệu bản thân muốn đi nghỉ bây giờ với Phan Vân Lam, thành công đuổi Phan Vân Lam rời khỏi nhà của mình.

Không biết tại sao lần này sau khi Phan Vân Lam tỉnh dậy, quan hệ giữa hai người lại không có cảm giác thân quen như trước mà thay vào đó là một thứ cảm giác phân cách.

Có lẽ cảm giác xa cách này luôn tồn tại chỉ có điều đã bị xem nhẹ mà thôi.

Hoàng Mạnh từ gara lấy ra chiếc xe đã lâu không đi mà lái trên đường.

Phan Vân Lam ấn xuống cửa sổ xe, nhìn thấy chiếc xe màu trắng rất nhanh mất dấu trong mưa bụi, cũng lái xe bám sát theo sau.

Hà Ngân bỗng nhiên mơ hồ, Phan Vân Lam thừa nhận không nhìn thấu cô, thường ngày có truyện gì đều là mọi người giấu Hà Ngân còn bây giờ Hà Ngân đột nhiên không còn là cô công chúa mà mọi người bảo vệ, trong một lúc trở thành nữ vương, sự tương phản này thật sự là quá lớn.

Hoàng Mạnh nghe điện thoại cũng rất nhanh lái chiếc xe con của mình biến mất trong mưa bụi, điều này đã được định sẵn là một trận mưa lớn không thể bình yên.

Hà Ngân đã không còn muốn hỏi Hoàng Mạnh tại sao lại đột nhiên đối với cô như vậy, nếu mọi người đều chết dường như cũng là một sự lựa chọn không tồi, Hà Ngân tăng tốc lái xe may mà trên đường xe cô rất ít.

Củng Nhân nhìn cơn mưa rào bên cửa sổ trong biệt thự, lau chùi khẩu súng trong tay, cuối cùng vẫn là lấy chiếc chìa khóa sau người lao vào trong mưa, Tát Ma phía sau không ngừng sủa dường như đã dự cảm được điều gì đó.

Nếu tầm nhìn là từ trên trời thì có thể thấy rõ một màn đầy thú vị, khắp cả thành phố có đủ các loại xe cộ đều đang vội vàng đi về cùng một nơi.

Anh đuổi tôi vội, dường như đang gấp rút thời gian vậy.

Đuổi kịp đầu tiên là Củng Nhân, lúc cô đạp cửa xông vào thần thái vô cùng, cửa sắt của công trường lớn sớm đã bị gỉ nhiều vết sỉ, bị cái đạp này của Cố Niên không chút khó khăn lao vào.

Củng Nhân lướt qua liền nhìn thấy cô gái nằm trên vũng máu.

Tô Thụy Triết từ cao nhìn xuống Giang Việt Nhượt và một Củng Nhân thất kinh, khóe miệng cười lạnh nhạt, anh ta nói: “Cô nên biết trong cuộc chiến trên Cố gia thua rồi.”

Củng Nhân ôm Giang Việt Nhượt, dường như không nghe thấy, vội vàng kiểm tra vết thương của cô, trên đùi có vết thương may mà không phải mấy vị trí trí mạng.

“Yên tâm, cô ta chỉ là chảy ít máu, tôi hạn chế hành động của cô ta mà thôi.” Đôi mắt lạnh lùng của Tô Thụy Triết không chút ấm áp.

“Tô Thụy Triết, anh rốt cuộc muốn gì?” Củng Nhân ôm Giang Việt Nhượt gào thét nói với Tô Thụy Triết.

Cố gia thua rồi, đúng vậy, Cố gia hoàn toàn thua rồi, đây cũng là lý do Củng Nhân không dám làm gì đối với Tô Thụy Triết, cô sợ rằng bây giờ bản thân không đủ thế lực để bào vệ người mình muốn bảo vệ, cho nên cô luôn nhịn nhưng vẫn không bảo vệ được.

“Củng Nhân, em vẫn không hiểu tấm lòng anh sao? Nếu em ngoan ngoãn thì sao cô ta phải đến bước này chứ.”

Có một bóng người xông vào từ trong mưa.

Cũng là một người phụ nữ, là Hà Ngân, mái tóc dài của cô đã bị ướt sũng, lấm tấm vài sợi dính trên hai má, toàn thân bị mưa làm cho ướt hết nhìn có chút thảm hại.

“Hà Ngân, cô đến rồi.” Giọng nói của Củng Nhân không chút ngạc nhiên mà ngược lại như biết rõ Hà Ngân sẽ đến vậy.

“Lên xe đi, đưa Giang Việt Nhượt đến bệnh viện trước đã.” Hà Ngân dừng xe ở cửa lớn của cánh cửa sắt.

Phan Vân Lam là người theo sau cuối cùng, những nguời bên trong amh cũng không quen biết, thậm chí những người này tại sao lại xảy ra những chuyện này anh cũng không biết nhưng, cũng không hiểu tại sao là Hà Ngân lại liên quan đến truyện này.

“Vẫn là đã xem nhẹ anh rồi.” Phan Vân Lam nghe thấy giọng nói hết cách của Hà Ngân.

“Hà Ngân, chúng ta về thôi, tắm nước nóng trước đừng để bị cảm lạnh.” Phan Vân Lam lên trên chính là muốn kéo Hà Ngân nhưng lại bị Hà Ngân tránh né.

“Hai người ai cũng đều đang làm chuyện lớn, vậy tại sao tôi lại không được, tất cả mọi chuyện đều giấu diếm tôi, một năm trước tôi như một con ngốc mà hiểu nhầm Hoàng Mạnh, bị tất cả mọi người các ngươi lừa gạt nhưng một năm sau tôi sẽ không vậy nữa.” Đôi mắt ướt sũng của Hà Ngân lóe lên một tia sáng kiên định.

Sau khi trải qua khó khăn giờ còn lại chỉ là sự kiên định thuần khiết nhất.

Súng của Tô Ngụy Triết nhằm đúng chân của Củng Nhân, không chút lưu tình cứ thế mà nổ sống. Tô Ngụy Triết luôn là người không từ thủ đoạn cho dù Củng Nhân là người anh yêu.

Củng Nhân đau đến mức bị mất hết dây thần kinh, đau kinh khủng suýt nữa để anh đạp đổ xuống đất, nhưng vì để bảo vệ người con gái đang ôm trong lòng không bị ngã, cố gắng ổn định những bước chân lảo đảo của mình.

“Phan Vân Lam, anh còn nhớ giao dịch giữa chúng ta chứ?” Hà Ngân thấy Củng Nhân cố gắng chống đỡ mà hỏi

“Nhớ chứ.” Phan Vân Lam nghe thấy âm thanh của chính mình.

“Đưa Giang Việt Nhượt đến bệnh viện kiểm tra, bảo vệ tốt cô ta, ở đây không có truyện của anh.” Hà Ngân chỉ Giang Việt Nhượt.

Phan Vân Lam vẫn muốn nói gì nhưng lại bị Hà Ngân trừng mắt trở lại nên đành nuốt lời lại. “ Còn em thì sao?”

“Hoàng Mạnh đang trên đường.”

Lời nói của Phan Vân Lam nghẹn, cảm giác nén lại nỗi đau bồng bềnh trên đầu lưỡi.

Xe của Hoàng Mạnh trực tiếp xông vào cửa sắt, trực tiếp đâm liên tiếp lên tường.

Hoàng Mạnh trên người khoác bộ vest màu đen bước từ xe xuống, một năm trước, anh đã đồng ý với Củng Nhân hai chuyện, một là không động vào Giang gia, còn một chuyện chính là bảo vệ Củng Nhân bây giờ.

Từ một năm trước, người của Cố gia đã nhận thấy rằng Cố gia có dấu hiệu của sự suy tàn, cho nên mới gấp rút dùng mối quan hệ thông gia để cứu vớt, nhưng không ngờ người của Tô gia khẩu vị lại lớn như vậy, đến máu thịt của Củng Nhân cũng muốn chiếm đoạt.

Củng Nhân đến lúc này đã không chút nỗi lo về sau, từ sau lưng rút ra khẩu súng: “Anh không ngờ tới phải không, thật ra màn diễn thật sự hôm nay chính là vì anh mà sắp đặt đó.”

Tô Thuỵ Triết cười lạnh nhạt: “Khi Giang Việt Nhượt nói trên người cô ta có con chip tôi đã cảm thấy không đúng rồi, có điều tôi rất tò mò, người con gái đó đứng về phe nào.?”

Người Tô Thuỵ Triết nói là Hà Ngân, Hà Ngân cười nhạt nói: “Mạnh gia thành phố Nhiễu.”

Năm đó thế lực thành phố Nhiễu bị thế lực bên ngoài xâm nhập, toàn bộ dựa vào hợp tác giữa Mạnh gia và Hoàng gia mới có thể bảo vệ chính đạo và thế giới ngầm cả thành phố Nhiễu.

Vì tranh quyền gia tộc của thành phố Nhiễu, bàn tay tội ác thật sự đằng sau chính là Tô gia.

“Cố gia, Mạnh gia, Hoàng gia hợp thành liên minh những người báo thù sao?” Tô Thuỵ Triết cười phá lên không chút sợ hãi.

Xe của Hà Dung cũng lao vào cửa sắt không hung hăng như Hà Ngân, lại nhẹ nhàng đỗ bên cạnh.

“Hoàng Mạnh, anh tốt nhất nên nhận rõ, người con gái bên cạnh kia là người đã lừa gạt anh, tổn thương anh, anh khẳng định sẽ giúp cô ta chứ?” Lời nói của Hà Dung sắc bén thật khó nghe.

“Lẽ nào cô không lừa gạt tôi sao? Tiểu thư Hà Dung? Đứa con trông bụng cô có hay không tôi nghĩ không cần tôi phải nói chứ.” Khuôn mặt Hà Dung biến sắc, không ngờ tới tên Hoàng Mạnh này lại điều tra nhanh đến vậy. “Đây là truyện liên quan đến gia tộc tôi, không phận sự đến bất kỳ ai.”

Vết thương trên đùi Củng Nhân bị trầy xước do viên đạn nên không khó chịu như Giang Việt Nhượt, nhưng cũng vô cùng đau nhức, chỉ cần lý trý không kiên định sẽ bị khuỵ ngã ngay, nhưng cô không thể ngã, ngọn ngành cuối cùng ép chết gia tộc mình chính là người đàn ông trước mắt, bản thân sao có thể yếu đuối được.

Tô Thuỵ Triết nghe thấy bên ngoài tiếng mưa to gió thổi lớn: “Nếu cái chết của tôi là thứ cô muốn, vậy hãy nổ súng đi.”