Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 180: Thân phận my my (4)




Hoàng Mạnh không hề ngạc nhiên nói: “Mẹ ạ, mẹ ngồi xuống nghe con giải thích.”

Hoàng Mạnh như đang vỗ về, nhìn bà Hoàng.

Bà Hoàng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Hoàng Mạnh hỏi: “Con từ lâu đã biết chuyện này rồi sao?”

Hoàng Mạnh “ừm” một tiếng rồi tiếp tục nói: “Là như thế này, My My là một đứa trẻ mồ côi, lúc đó là vì một vài lí do mới dẫn đến sai lầm này.”

Bà Hoàng nghe thấy Hoàng Mạnh đã biết sự tình thì càng thêm tức giận: “Con đừng quên, người phụ nữ này lợi dụng My My để phá hỏng đám cưới của con và Hà Dung, con thì giỏi rồi, còn giải thích cho cô ta.”

Hà Ngân nghe những lời bà Hoàng nói, cũng vô cùng áy náy nói: “Con xin lỗi, lúc đầu con chỉ là vì một lòng báo thù Hà Dung, con không thể nhìn người phá vỡ gia đình con, gián tiếp hại chết mẹ con có thể sống an nhàn như vậy được,”

Bà Hoàng hừm một tiếng nói: “Đừng hòng tiếp tục ở chỗ tôi mà đảo lộn trắng đen, mẹ cô phá vỡ tình cảm của bố mẹ Hà Dung, làm người thứ ba, sao cô có thể thốt ra những lời đường đường chính chính đó vậy.”

“Mẹ.” Hoàng Mạnh nghe thấy bà Hoàng nói người phụ nữ mình yêu như vậy, không thể kìm được mà cất cao giọng hơn vài phần, chắc chắn là Hà Dung nói ra những lời này bên tai mẹ mình thì sự việc mới thành ra như hiện tại.

“Hoàng Mạnh, con mở to mắt mà xem, người phụ nữ con yêu rốt cuộc là người như thế nào.”

“Mẹ, mẹ mới phải mở to mắt ra, đừng bị Hà Dung người phụ nữ đó lừa, mẹ của Hà Ngân mới là vợ chính thức, Hà Dung mới là con gái của kẻ thứ 3, mẹ hiểu không?” Hoàng Mạnh nhìn bà Hoàng, bà Hoàng càng ngày càng hiểu lầm Hoàng Ngân nhiều hơn, không thể kiềm được chán nản mà nhăn mày lại.

“Sao lại có thể như thế được?” Bà Hoàng nghe những lời của Hoàng Mạnh, nhất thời trầm tư.

“Chuyện này rất dễ điều tra, hay là để mai con cho người mang chứng cứ đến cho mẹ xem?”

Bà Hoàng “ừm” một tiếng rồi vội vàng trở về phòng, lẽ nào là bản thân bà hiểu lầm chuyện gì rồi sao? Sự việc rốt cuộc là như thế nào.

“Mẹ anh bị Hà Dung lừa nên mới có thành kiến với em như vậy, em đừng để trong lòng được không? Anh tin đến khi mẹ hiểu rõ những lời nói dối của Hà Dung, nhất định sẽ yêu quý em như anh vậy.”

Hà Ngân mỉm cười, tỏ ra là bản thân không để ý, hiểu lầm cuối cùng sẽ được hóa giải, cô đã nhận định Hoàng Mạnh thì sẽ không dễ dàng rời bỏ, hơn nữa cô tin rằng, bà Hoàng nhất định sẽ thay đổi thành kiến với cô, đối xử tốt với cô.

Bà Hoàng sau khi về phòng, trằn trọc không yên, đối với sự thực mà bản thân mấy năm gần đây tin tưởng tuyệt đối không mảy may nghi ngờ đã nảy sinh một chút hoài nghi, có lẽ Hà Dung mới là con gái của kẻ thứ ba? Vậy thì chuyện Hà Ngân và mẹ cô bị đuổi ra khỏi nhà họ Hà thật sự là quá thê thảm.

Bà Hoàng suy nghĩ rất lâu rồi mới cầm điện thoại lên gọi cho bác sĩ riêng của mình: “Anh giúp tôi làm thêm một xét nghiệm nữa, xem xem My My và Hà Ngân có mối quan hệ mẹ con không.”

Đây mới là điểm mấu chốt của vấn đề, nếu như bản thân thực sự hiểu lầm Hà Ngân, thì đến lúc đó Hà Ngân bước chân vào cửa bà tuyệt đối sẽ không ngăn cản lấy nửa lời, còn nếu thật sự giống như những gì bà nghĩ, vậy thì cho dù Hoàng Mạnh có yêu sâu đậm đến thế nào, thì cũng không thể được, nhà họ Hoàng tuyệt đối không thể chấp nhận người phụ nữ không trong sạch.

Hà đêm của vùng ngoại ô vô cùng tĩnh mịch, trong phòng sách rộng rãi phảng phất mùi mực.

Giang Việt Nhượt và Hà Niệm hai người họ nhìn nhau, không nói câu nào, nỗi nhớ nhung trong cả một năm đều tụ họp lại nơi này, lời nào cũng cứng nhắc mà lại thiếu sinh khí.

Muốn chất vấn cô ấy tại sao lại đột nhiên rời đi, muốn hỏi cô sao lại phải kết hôn, muốn hỏi cô tại sao hôm nay lại làm ra vẻ không nhìn thấy mình, thế nhưng lời nói đến được miệng rồi lại không thể nói ra.

“Cô Giang, mời ngồi.” không biết hai người nhìn nhau bao lâu, người mở miệng đầu tiên là Củng Nhân, giọng điệu lạnh lùng mà xa cách.

Trái tim Giang Việt Nhượt run lên, một năm không gặp, hai người họ đã xa lạ đến nỗi phải dùng kính ngữ luôn rồi sao?

Nước mắt đọng trên khóe mắt, không thể để nó rơi xuống được, giữ lại sự kiêu ngạo cuối cùng của bản thân, người mà mình ngày đêm mong nhớ, tại sao khi gặp lại lại trở thành bộ dạng này.

Tô Thụy Triết thông qua màn hình tinh thể lớn nhìn hai người họ trong phòng sách, không hề có điểm gì đặc biệt cả, thậm chí còn chẳng quá náo nhiệt, chẳng lẽ bản thân anh ta đã nghĩ quá rồi ư? Đều cho rằng vẻ đẹp đó của Củng Nhân là vẻ đẹp vượt qua ranh giới nam nữ, đối với cả nam lẫn nữ mà nói đều có sức hút vô cùng chết người.

Bóng đèn mập mờ vài cái, cuối cùng tắt hẳn.

Trong phòng sách đột nhiên đen xì, Giang Việt Nhượt vẫn chưa kịp nói gì, nụ hôn ùn ùn kéo đến, hương vị quen thuộc liền tràn ngập khắp người.

Chẳng cần nói gì nữa, đột nhiên hai người họ đều hiểu cả.

“Vậy em…”

“Em sẽ nghĩ cách.” Hình như chỉ cúp điện trong khoảng thười gian rất ngắn rồi lại sáng lại.

Tô Thụy Triết nhìn màn hình, hai người ngồi cách nhau bởi cái ghế sofa, bộ dạng xem ra muốn tán gẫu, ngáp một cái, liền đi vào phòng tắm, bản thân có phải đa nghi quá rồi không, chẳng qua là bạn bè bình thường mà thôi.

“Đi điều tra thân phận người phụ nữ này.” Tô Thụy Triết rời khỏi phòng giám sát.

“Muộn thế này, em ở lại đây nghỉ ngơi đi.” Củng Nhân nhẹ nhàng nói.

“Ừm.” Giang Việt Nhượt mỉm cười đáp.

Lúc Củng Nhân mang chăn định sang ngủ cùng với Giang Việt Nhượt thì Tô Thụy Triết không nhịn được liền chặn ở cửa: “Lớn thế rồi, ngủ một mình cũng không chết được đâu.”

“Cô ấy là bạn bên Mỹ của tôi, về nước để tham dự đám cưới của bạn tiện ghé thăm tôi một chút, anh có cần nhỏ mọn vậy không.” Củng Nhân hiếm khi nói nhiều thêm vài câu.

“Cô ta theo dõi cả cô cả buổi chiều, cô phải cẩn thận.” Tô Thụy Triết dặn dò vài câu, rồi nhường chỗ cho Củng Nhân.

Trái tim cô rung lên, không nói gì, đi về phòng của Giang Việt Nhượt.

Phan Vân Lam ngáp một cái trên máy bay, anh ta vì xử lí chuyện nhà họ Phan, mà đã lâu rồi không được nghỉ ngơi hẳn hoi, vội vàng như vậy chính là vì khẩn trương trở về thành phố Nhiễu.

Nghe nói Hà Ngân lại đến náo loạn đám cưới của Hoàng Mạnh, tại sao anh đều luôn chậm mất một bước, Phan Vân Lam thực sự nghĩ không ra, người đàn ông không trung thành với tình yêu như vậy, dựa vào cái gì lại mà có được tâm hôn thiếu nữ của Hà Ngân chứ.

Vừa mới hôm qua còn nói kết hôn với ai, hôm nay lại nói yêu say đắm Hà Ngân, chỉ có Hà Ngân ngốc nghếch mới tin, cho dù với thân phận là người đàn ông mến mộ Hà Ngân, hay là người anh họ có quan hệ máu mủ với Hà Ngân, tuyệt đối đều không cho phép Hà Ngân ở bên cạnh người đàn ông như Hoàng Mạnh.

Phan Vân Lam vội vã trở về thành phố Nhiễu, cũng không thông báo cho ai cả.

Ngược lại điện thoại của Hà Dung gọi đến đúng lúc: “Phan Vân Lam à, có nhã hứng hợp tác không?”

“Cô lại nắm rõ lịch trình của tôi rõ như lòng bàn tay vậy.” Phan Vân Lam cười một cách nguy hiểm, người phụ nữ Hà Dung này, thực sự quá không biết phép tắc, đợi đến khi xử lí xong chuyện của Hoàng Mạnh bên đó, cũng nên xử lí Hà Dung thôi.

“Tôi nghĩ mục đích của chúng ta đều giống nhau phải không? Tôi cho anh địa chỉ, để xem xem anh có cái gan đánh hay không.” Giọng điệu như đang ép buộc của Hà Dung.