Là hai tập đoàn gia tộc lớn của thành phố Nhiễu, mặc dù việc chuẩn bị của hôn lễ cực kì gấp, nhưng vẫn vô cùng xa hoa và trang trọng, các vị khách đến đều cười haha, suy cho cùng Hà Dung- con gái nhà họ Cạnh lại gả cho Hoàng Mạnh- người đã có một đời vợ, lúc đó có một người phụ nữ bế theo đứa con đến phá hỏng hôn lễ, đúng là truyện cười lớn lúc bấy giờ của thành phố Nhiễu.
Hôm nay lúc tổ chức hôn lễ lần một, có thể nói là rất đông, người nào người nấy đều cảm thán các chuyện hỗn loạn trong nhà giàu.
Hà Ngân không ngờ lúc ở cửa lại có thể gặp Giang Việt Nhượt, Giang Việt Nhượt trông thấy Hà Ngân từ xe bước xuống, con mắt vô cùng kinh ngạc dần dần chuyển thành nụ cười bí ẩn.
“Chào cô, cô Hà.” Giang Việt Nhượt vẫy tay chào.
“Chào cô.” Hà Ngân không thích Giang Việt Nhượt cho lắm, dẫu sau chuyện mà cô ta đã làm năm đó Hà Ngân vẫn không quên.
“Tôi biết là cô có khả năng vẫn chưa chết, năm đó Mạnh Biên không hiểu sao lại vội vàng sang Mĩ, còn cả thi thể năm đó, có rất nhiều điểm nghi ngờ.” Giang Vũ Như mỉm cười, dự đoán của bản thân quả thật không sai.
“Nhờ phúc của cô Giang.” Hà Ngân mìm cười.
“Năm đó là tôi không đúng, tôi bây giờ cũng xem như là bị báo ứng rồi, còn tính toán so đo chuyện năm đó?” Giang Việt Nhượt đáp.
Hà Ngân không hề muốn chào hỏi nhiều với Giang Việt Nhượt, nói: “Tôi với Cô Giang không quen mà, tôi còn có việc, tạm biệt.”
Giang Việt Nhượt sải bước chặn trước mặt Hà Ngân, từ trong túi lấy ra thiệp mời nói: “Vì đề phòng chuyện lần trước xảy ra, bảo vệ lần này làm việc rất nghiêm ngặt, không có thiệp mời thì cô không vào được.”
Giang Việt Nhượt đưa tấm thiệp trong tay cho Hà Ngân.
Hà Ngân hơi nhíu mày, thiệp mời của Mạnh Biên bị ông ấy xé vứt đi rồi, cô ban đầu tính là nhân lúc hỗn loạn mà trà trộn vào trong, Giang Việt Nhượt sao đột nhiên lại tốt bụng như vậy?
“Đừng nghĩ nhiều, Hoàng Mạnh nói cho tôi biết người yêu tôi đang ở đâu, Tôi dĩ nhiên cũng phải giúp anh ấy rồi.” Giang Việt Nhượt đưa thiệp mời cho Hà Ngân nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải nhớ, Hoàng Mạnh rất yêu cô, rất rất yêu cô.”
Hà Ngân nhìn thiệp mời trên tay, hơi ngây ra, thế nhưng vẫn nhận ý tốt lúc này của Giang Việt Nhượt, bất giác mìm cười nói: “Cảm ơn cô.”
“Mau đi đi, tôi đợi tin tức của thành phố Nhiễu ngày mai.” Giang Việt Nhượt trêu đùa.
Hà Ngân nghe Giang Việt Nhượt nói, Hoàng Mạnh rất rất yêu mình, việc mà bản thân mình làm bây giờ là không được nghi ngờ Hoàng Mạnh, cái gì cũng không được nghi ngờ, kiên định nội tâm của bản thân mình, hạnh phúc là do bản thân nắm chắc, bản thân đã sai lầm một lần rồi, tuyệt đối không thể sai tiếp lần hai.
Không khi của buổi hôn lễ rất náo nhiệt, cô dâu mặc chiếc váy cưới trắng tinh, khuôn mặt vóc dáng xinh đẹp sánh vai với Hoàng Mặt anh tuấn nhìn trông rất xứng đôi.
Chỉ là biểu cảm của đôi vợ chồng mới này rất thú vị, một người thì cười tươi roi rói, vì để làm một người con gái đẹp và thùy mị, cố gắng kiềm chế lại, nhưng vẫn cười đến nỗi độ cong của miệng lộ ra ngoài, còn một người khuôn mặt lạnh như băng, cứ như đây không phải là đám cưới của mình vậy, mà là tang lễ người khác.
“Cô dâu, cho dù sinh lão bệnh tử, cô có đồng ý cùng với người bên cạnh cô kết thành vợ chồng không, không rời bỏ, sống bên nhau trọn đời?”
“Con đồng ý.”
“Chú rể, cho dù sinh lão bệnh tử, cậu có đồng ý cùng với người bên cạnh cậu kết thành vợ chồng không, không rời bỏ, sống bên nhau trọn đời?”
“Tôi…”
“Tôi không đồng ý.” Hoàng Mạnh vẫn chưa nói hết, thì bị giọng nói của một người phụ nữ cắt ngang.
Hoàng Mạnh nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy lập tức quay đầu lại.
Tất cả các khách quý đều rầm rầm nhìn sang chỗ phát ra giọng nói.
Là một cô gái rất xinh đẹp, mặc chiếc váy trắng, xinh đẹp thánh thiện không thể xâm phạm, thậm chí còn cao quý hơn cô dâu rất nhiều.
“Bảo vệ đâu? Người phụ nữ này là ai, tại sao lại trà trộn vào đây.” Hà Dung nhìn thấy Hà Ngân lại có thể có mặt trong đám cưới của họ, khuôn mặt không dám tin, tại sao, tại sao người phụ nữ này vẫn chưa chết, không phải nói là đến thi thể còn tìm thấy rồi sao?
Hà Dung hoang mang lúng túng, không còn quan tâm đến tư thế thục nữ gì đấy nữa rồi, gào thét giống một người vợ điên.
Khách kHỨA đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, bàn luận xem người phụ nữ đó là ai, những người quen biết sớm đã nhận ra người này chính là người phụ nữ náo loạn hôn lễ của Hoàng Mạnh và Hà Dung năm đó, bây giờ lại náo loạn lần hai!
Bảo vệ nghe thấy tiếng của Hà Ngân, toát mồ hôi, đây không phải là do các người mời đến sao? Người ta rõ ràng cầm thiệp mời đi vào mà.
Thế nhưng không dám oán trách điều gì, vội vàng đi đến trước mặt Hà Ngân định lôi cô ấy ra ngoài.
Hà Ngân chăm chú nhìn Hoàng Mạnh nói: “Hoàng Mạnh, em về rồi, em mang theo cả con của chúng ta.”
Hoàng Mạnh, em về rồi, đem theo cả con chúng ta.
Hoàng Mạnh vẫn ngạc nhiên chưa định thần lại nghe thấy câu đấy, đôi mắt lại ánh lên điểm sáng.
Khuôn mặt lạnh lùng như băng ban nãy giờ đây lại dịu dàng hiếm thấy, Hà Ngân bây giờ vẫn đang sống sờ sờ đứng trước mặt anh, giống như giấc mơ vậy, Hoàng Mạnh không dám nói gì, sợ rằng mọi thứ đều là hoang tưởng của anh, sợ rằng chỉ cần anh vừa giơ tay ra, Hà Ngân sẽ lại biến mất lần nữa, anh đứng ngây ra ở đó, trong lòng thì dịu dàng đã bao lâu nay chưa thấy xuất hiện.
Hai người cứ thế xuyên qua đám đông mà nhìn nhau, xa cách một năm và khoảng cách của sự sống và cái chết.
Hai người đã lâu không gặp, nỗi nhớ giống như cơn sóng biển, muốn ngập chìm hai người, chớp mắt một cái là vạn năm.
Lúc bảo vệ định lôi Hà Ngân ra ngoài, Hoàng Mạnh mới định thần lại, nghiêm nghị nói: “Thả cô ấy ra.”
Bảo vệ sững người tại chỗ không biết làm thế nào.
“Hoàng Mạnh, hôm này là đám cưới của chúng ta.” Lúc Hà Dung nhìn thấy Hà Ngân, nỗi tuyệt vọng trong lòng lớn lên giống cây cỏ dại vậy.
Tại sao, tại sao, mỗi lần lúc bản thân sắp hạnh phúc nhất thì người phụ nữ kia đều đến ngáng chân.
Cô ta tại sao không chết ở Mỹ luôn đi, tại sao.
Hoàng Mạnh không hề để tâm đến cô ta, mà ngược lại đi về phía Hà Ngân, không một chút lưu tình gỡ bàn tay đang nắm lấy tay áo mình ra, tin nhảm gì đó, đám cưới gì đó, Hà Dung gì đó, trong lòng anh, đều không sánh bằng một phần người đang đứng trước mặt.
Tiếng ồn ào bao quanh đều bị Hoàng Mạnh ngăn cách ở bên ngoài, lúc này, trước mắt anh chỉ có một mình Hà Ngân, cô ấy đứng lặng lẽ ở đó, nhìn mình mỉm cười, mộng tưởng không giống như hiện thực.
Anh đã mộng tưởng vô số lần, nếu như Hà Ngân không chết, bọn họ sẽ có viễn cảnh như thế nào, còn bây giờ, giấc mộng ấy cuối cùng cũng thành hiện thực rồi, Hà Ngân đứng ở ngay trước mắt mình.
Hạnh phúc đến đột ngột giống như bọt vật, sợ rằng bản thân chạm khẽ vào thì sẽ tan vỡ, đợi đến khi bản thân tỉnh lại, thì đó mãi là trần nhà màu trắng và chiếc chăn lạnh lẽo.
“Hà Ngân?” Hoàng Mạnh dặt dè nói.
“Em ở đây, em về rồi.” Hà Ngân mỉm cười nói.
“Hà Ngân, là em thật sao?” Hoàng Mạnh tiến lên một bước, cánh tay chậm rãi đưa lên gò má của Hà Ngân, nhưng lại không dám chạm vào, sợ một khi chạm vào sẽ biến mất không thấy nữa.
“Là em, là em, là em, em không chết, em về rồi.” Hà Ngân nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của Hoàng Mạnh, để anh sờ vào khuôn mặt mình.
Trong lòng tay là cảm giác ấm áp.
Hóa ra không phải mơ.
Nước mắt của Hoàng Mạnh chảy ra.