Giang Việt Nhượt đang họp ở công ty, mặc dù lúc này cô không biết Củng Nhân ở đâu, nhưng cô tin Củng Nhân sẽ trở về thôi, bởi vì Củng Nhân sẽ không thất HỨA, thế nên cô chỉ cần đợi cô ấy, và việc cô cần làm bây giờ là cố gắng bảo vệ địa vị của mình, làm tốt những chuyện trước mắt này.
Thư ký đột nhiên xông vào nói có chuyện gấp.
Giang Việt Nhượt nhíu mày, ngoại trừ việc của Củng Nhân thì làm gì còn việc gấp nào đáng để cho cô quan tâm cơ chứ, bây giờ còn đang là cuộc họp khẩn cấp của các bộ ngành trong công ty, thế nên Giang Việt Nhượt nhìn thư ký đang vô cùng hoảng hốt kia, trên khuôn mặt dịu dàng cũng có chút không vui mà nói: “Chẳng phải tôi đã nói với cô trong cuộc họp thì không được để ai làm phiền sao? Có chuyện gấp gì mà cần nói ngay bây giờ.”
Cô thư ký bị quở trách nhưng lại không hề sợ hãi, đi làm ở trong công ty lớn thế này thì cũng không phải kiểu người bình thường gì, thế nên thư ký nói rất bình tĩnh: “Hà Ngân với Hoàng Mạnh cùng nhau nhảy cầu, sống chết không rõ.”
“Cái gì?” Sự kinh ngạc hiện rõ trên khuôn mặt Giang Việt Nhượt, hai tay đập thật mạnh lên bàn, vẻ mặt cô không thể tin được, nhận thấy bản thân đang rất thất lễ, Giang Việt Nhượt vội điều chỉnh vẻ mặt của mình, cô mau chóng trở lại với sự ung dung bình thản.
“Được rồi, cô ra ngoài trước đi.” Giang Việt Nhượt nói với thư ký, sau đó nhìn những khuôn mặt tràn đầy khó hiểu của giám đốc các bộ ngành, bọn họ không biết sự tranh đấu trong nội bộ nhà họ Giang nên không biết Hoàng Mạnh là phải, thế nên Giang Việt Nhượt điều chỉnh chút tâm trạng liền nói: “Bộ phận thị trường tiếp tục báo cáo đi, chúng ta họp cho xong đã.”
Tính cách của Giang Việt Nhượt đã trải qua tôi luyện, bây giờ chỉ là việc cùng nhau nhảy cầu mà thôi, đội tìm kiếm cứu hộ bên kia còn chưa có tin tức gì nên cho dù lo cũng không có tác dụng, chuyện trước mắt vẫn là họp cho xong.
Nếu Củng Nhân ở đây lúc này, chắc cũng sẽ khuyên mình làm như thế thôi.
Cuộc họp tiếp tục tiến hành, nhưng giám đốc bộ ngành từ mấy lần mất tập trung của Giang Việt Nhượt cũng đã nhận ra vị chủ tịch này vẫn rất để ý việc vừa nãy.
Vội vàng kết thúc cuộc họp, Giang Việt Nhượt rời khỏi công ty.
Bây giờ cách lúc cả hai nhảy cầu đã được một tiếng, địa điểm nhảy là chỗ cầu Brooklyn, rất khó để tìm kiếm cứu người từ dưới đó, mà cả một tiếng đồng hồ đều không thấy tung tích của hai người, thì rất có khả năng đều đã tử vong, nhưng cũng không thể coi thường được, người đàn ông như Hoàng Mạnh thì dù trong hoàn cảnh nào cũng không thể xem nhẹ.
Chỉ là Giang Việt Nhượt không ngờ rằng tính cách của Hà Ngân lại mạnh mẽ như thế, mặc dù nói những chuyện cô ta làm trước đây đều chỉ là để phá hoại tình cảm của Hà Ngân với Hoàng Mạnh mà thôi, khiến cho Hoàng Mạnh gặp chút phiền phức, khiến anh ta phiền lòng, nhưng không ngờ Hà Ngân lại cứ thế nhẹ nhàng mà phí hoài bản thân.
Giang Việt Nhượt nhớ đến trưa nay lúc tình cờ gặp Hoàng Mạnh với Hà Ngân, lúc ấy Hà Ngân nhìn có vẻ rất bình tĩnh, nhưng khả năng lớn đó là sự bình tình sau khi nhìn thấu sống chết, thế nên đối với các loại ám chỉ của cô đều tiếp nhận một các thản nhiên, nghĩ kĩ thì có lẽ Hà Ngân sớm đã có ý định làm thế này rồi.
Mạnh Biên đúng là nói không sai, Hà Ngân mới là vết thương chí mạng của anh ta, theo như mấy người chứng kiến thì Hoàng Mạnh là nhảy theo Hà Ngân xuống sông, xem ra người đàn ông này cũng là kiểu chung tình vô cùng đây.
Người đàn ông có tình có nghĩa thật sự thì rất hấp dẫn người khác, nhưng có tình quá thì chỉ là tự hại chính mình, cũng giống như Hoàng Mạnh vậy.
Bởi vì chuyện hôm nay của Hà Ngân và Hoàng Mạnh có sự xuất hiện của Jason, mà hắn ta còn có liên lạc với cấp trên của đội cứu hộ 199 nên Jenny đã lần theo đó để biết được thân phận của Jason nhanh chóng.
Việc Jason là người của chính phủ thì cũng không sao, nhưng lại không rõ thuộc ban ngành nào, nếu thân phận được bảo mật như thế thì ắt hẳn địa vị cũng không thấp.
Hà Ngân ơi Hà Ngân, cú nhảy này của cô đúng là cho tôi cơ hội lớn mà.
“Có tung tích của Lê Hùng không?” Giang Việt Nhượt đột nhiên nhớ đến cái người phụ nữ không quan trọng lắm này.
Lúc trước Mike có tình cảm với Lê Hùng thế nên Giang Việt Nhượt liền thuận nước đẩy thuyền, một mặt để không chế Mike, một mặt là để cho Mike ít chỗ tốt, khiến hắn ta coi chừng Mạnh Biên.
Nhưng từ sau khi Mike bị ai đó bắt đi, Lê Hùng cũng liền mất tích, mà bởi đều là những kẻ không quan trọng lắm nên Giang Việt Nhượt cũng không quá quan tâm, chỉ phái người đi tìm, nhưng cũng không hề vội vã, hơn nữa còn phái người theo dõi không để người của Hoàng Mạnh tìm ra Lê Hùng.
“Không sao, để bọn họ biết Lê Hùng trong tay chúng ta là được, báo với bên thành phố Nhiễu là có thể hành động rồi.” Giang Việt Nhượt thản nhiên nói, rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời, ánh nắng hôm nay vẫn chói mắt như thế.
Thời tiết gió nhẹ ít mây nhưng nhất định là chẳng thể yên bình.
Lúc Mạnh Biên nhận được tin Hà Ngân và Hoàng Mạnh lần lượt nhảy cầu là vào đêm khuya, vốn quản gia sợ làm ồn khiến ông ta tỉnh, vì dù gì Mạnh Biên tuổi tác đã cao, nên cũng cần chú ý nhiều hơn đến sức khỏe, nhưng không ngờ bình thường Mạnh Biên luôn ngủ rất ngon nhưng nay lại bừng tỉnh từ trong mơ..
Trái tim ông ta đập mạnh, mồ hôi đầm đìa trên trán.
Mạnh Biên lặng lẽ đi đến phòng khách rót nước, bây giờ mới 3, 4 giờ sáng, tại sao lại có cảm giác bất an như thế.
Quản gia nhìn thấy đèn trong phòng khách đột nhiên sáng, Mạnh Biên mặc bộ đồ ngủ đang uống nước, có vẻ như ngủ không đủ.
“Quản gia Hoành, sao vậy, muộn thế rồi sao ông chưa ngủ?” Vì để tiện chăm sóc Mạnh Biên nên quản gia cũng cùng ông sống trong biệt thự. Mạnh Biên nhìn quản gia ăn mặc chỉnh tề liền thấy rất kì lạ.
“Ông Mộ, xảy ra chuyện rồi.” Quản gia nói.
“Có chuyện gì mà khiến ông như thế?”
“Cô Hà Ngân và cậu Hoàng Mạnh cùng nhau nhảy cầu rồi, tình hình cụ thể thì người bên kia của chúng ta vẫn đang điều tra.” Quản gia đem tin tức mà Giang Việt Nhượt nửa đêm báo đến cho Mạnh Biên.
“Cái gì?” Mạnh Biên đang ngồi trên sofa đứng bật dậy.
Hóa ra dự cảm của ông không sai, lại có người xảy ra chuyện rồi.
“Bên Giang Việt Nhượt nói thế nào.” Mạnh Biên cố giữ bình tĩnh, cũng đã qua cả nửa đời người, có sóng to gió lớn gì mà ông chưa trải qua đâu.
“Cô Giang nói chúng ta có thể hành động rồi, nghe nói Cô Hà Ngân và cậu Hoàng Mạnh…rất có thể….không cứu được rồi.” Quản gia ngập ngừng nói.
Dù cho trải qua sóng gió thế nào thì tâm trạng của ông cũng không thể kìm được mà trở nên rất tồi tệ.
“Ừ, tôi biết rồi, ông đi nghỉ ngơi đi, bây giờ vẫn còn sớm.” Mạnh Biên lại rót một ly nước ấm, đôi tay cầm chặt cái cốc nhưng độ ấm từ nó lại chẳng truyền được vào lòng.
Quản gia nghe theo dặn dò mà lui ra ngoài, để một mình Mạnh Biên yên lặng trong căn phòng trống rỗng này.
Nhớ năm ấy, ân oán của ông với bà Phan là vì ông không phải là người thừa kế của nhà họ Mạnh nên bà đã rời đi, mà cũng để lại cho ông một vết thương lòng không thể xóa nhòa, cho dù là bây giờ thì vết thương vẫn còn nguyên ở đó, khiến ông chẳng thể có chút tình cảm với ai.
Hơn 20 năm sau lại đột nhiên xuất hiện một cậu con trai, nhưng rồi chẳng kịp nhận nhau đã nằm liệt trên giường bệnh.
Lúc ấy ông ở nhà họ Mạnh chẳng có quyền lợi gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn chị ruột chịu khổ, nhưng đợi đến khi ông đạt được vị trí này thì chị ông cũng không nhận ông nữa, bây giờ ông có quyền lực to lớn nhưng lại chẳng còn ai nữa.
Lúc bản thân chẳng có gì thì không bảo vệ người mình cần, cũng không giữ được người mình yêu, thế nhưng khi mà có tất cả rồi thì những người đó đều không còn nữa.
Trong cái biệt thự to lớn này lại chỉ có mình Mạnh Biên đang cô đơn đứng đó.