Sủng Ái Của Bọn Quyền Thế

Chương 136: Máy nghe lén




Hoàng Sinh cuối cùng đã tỉnh lại.

Tóc và quần áo của Hoàng Mạnh đã được thiên nhiên hong khô rồi, Hoàng Mạnh ngồi ở chiếc ghế bên ngoài lúc này cũng đi vào trong phòng bệnh, đồng thời còn có cảnh sát.

Hoàng Mạnh có chút phiền não, nói với cảnh sát: “ Các anh có thể ra ngoài không?”

Hà sát lại không vì thế mà có chút hành động nào: “ Xin lỗi, Ngài Hoàng, bây giờ Hoàng Sinh đang bị tình nghi là tội phạm giết nghi, chúng tôi có trách nhiệm canh giữ không rời khỏi đây nửa bước để đề phòng anh ta chạy trốn.”

Hoàng Mạnh tức giận nổi cả gân xanh: “ Anh biết tôi là ai không?”

“ Rất xin lỗi, Ngài Hoàng.”

Xem ra là không thể mua chuộc rồi, Hoàng Mạnh ra hiệu cho người tài xế ở phía sau, tài xế đã đi theo Hoàng Mạnh lâu như vậy rồi, đương nhiên biết ý của Hoàng Mạnh là gì, lập tức mang ra một xấp tiền dày cộp được bọc lại trong tờ giấy.

“ Các anh cũng đợi rất lâu rồi, vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi tranh thủ chút thời gian vậy.”

Hoàng Mạnh khống chế lại tính cách của bản thân, bây giờ thành phố Nhiễu ngập tràn sóng gió, anh lo là sẽ bị chiếm đoạt, cho nên mọi chuyện vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Hà sát đưa mắt nhìn nhau, cuối cũng vẫn là cự tuyệt.

Hoàng Mạnh cuối cúng có thể tin chắc được rằng, có người đang khống chế tất cả cục cảnh sát của thành phố Nhiễu.

“ Hoàng tổng.” Hoàng Sinh yếu ớt nói ra, thành công kéo lại cơn thịnh nộ sắp nổ ra của Hoàng Mạnh, Hoàng Mạnh nhìn về hướng Hoàng Sinh.

“ Người buổi tối hôm đó là ai?”

Hoàng Mạnh cũng không phản ứng lại với hai người cảnh sát, lúc giả bộ đi rỏ nước cho Hoàng Sinh, đã tiếp cận được Hoàng Sinh.

“ Là người nha họ Phan.” Hoàng Sinh trả lời.

Sắc mặt của Hoàng Mạnh có chút biến đổi, biết được cảnh sát có thể là gián điệp của nhà khác, sau khi dặn dò Hoàng Sinh cố gắng nghỉ ngơi xong liền rời đi.

Sắc mặt của Hoàng Mạnh đen đến nỗi giống như có thể nhỏ ra mực nước vậy, bước đi vô cùng nhanh chóng.

Tài xế cũng bước nhanh theo Hoàng Mạnh, không hề hỏi điều gì.

Đúng vậy, anh không hề làm lỡ mất cơ hội. Cất giấu một cái máy nghe lén vô cùng nhỏ vào trong cổ áo bệnh nhân của Hoàng Sinh.

Hoàng Sinh không ngừng ra dấu bằng mắt cho anh, mà thân hình của anh vừa đúng có thể che đi ánh mắt thăm dò của cảnh sát.

Nếu như là như vậy, vậy thì thái độ buổi tối hôm đó của Hà Ngân anh có thể hiểu, Hoàng Sinh bị người ta khống chế rồi, nói ra những lời không có lợi cho bản thân, mà người hôm đó đánh ngất luật sư, đưa Hoàng Sinh đi tuyệt đối không thể là người nhà họ Phan.

Sự mất tích của Lí Giai, sự phản bội của Hoàng Sinh hình như có thể hiểu ra hết rồi, những chuyện rất lâu trước đây của Hoàng Sinh và Lê Hùng, vốn dĩ chính là những bí mật vô cùng đặc biệt, ai mà có thể điều tra được chứ.

Hơn nữa đây là chuyện cách xa thành phố Nhiễu, sự nghi ngờ dành cho Giang Việt Nhượt dường như đã có thể rửa sạch hết rối, thế nhưng chuyện này, người có khả năng điều tra được nhất ….là Mạnh Biên.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, mọi chuyện vẫn chưa hết mà càng ngày càng trở nên rối rắm hơn.

Mạnh Biên nhìn mưa ở bên ngoài cửa sổ, nhớ lại những chuyện trước đây với nhà họ Phan.

Lúc đó ông ta vẫn là một đứa trẻ mà nhà họ Phan không hề yêu thương chiều chuộng, bà Phan là người thiên kim tiểu thư danh giá, có vô số người theo đuổi thế nhưng lại chỉ để ý ông ta.

Thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là, cũng chỉ là kết cục bi thảm.

Tuổi cao rồi, có phải thường thích nhớ lại những chuyện ngày xưa không.

Trợ lí gõ gõ cửa, cắt đứt dòng hồi ức của Mạnh Biên.

“ Vào đi.”

“ Cô Hà Ngân hẹn gặp ông vào buổi tối ở quán trà.”

Mạnh Biên xoay xoay tràng hạt ở trên cổ tay, gật đầu, có một vài chuyện, đều cần phải trả giá, mà có vài đoạn tình cảm, nghĩ lại chính là thứ chí mạng nhất.

Mạnh Biên nghĩ đến đây, giữ lấy trái tim của bản thân, vết sẹo ở đây mãi mãi cũng không có cách nào có thể làm nó tan biến đi.

“ Bất động sản ở trung tâm của nhà họ Hoàng sắp mở rộng ra, nghe nói sau mấy ngày sẽ bắt đầu phiên giao dịch, cậu biết phải làm như thế nào rồi chứ.” Mạnh Biên nói chầm chậm.

Trong đôi mắt sâu thẳm, căn bản khiến người ta không thể đoán ra được đang nghĩ nghĩ gì.

“ Vâng.” Trợ lí dứt khoát và nhanh nhẹn trả lời.

Mạnh Biên giống như là nghĩ được gì rồi vậy, tiếp tục nói: “ Đi thông báo với người bên phía Giang Việt Nhượt, bắt đầu hành động đi.”

Mưa vẫn tiếp tục không ngừng rơi xuống, bầu trời lại trở thành một màu đen, không cần vội vàng, từ từ đến, sau khi mưa nhỏ, chính là cuồng phong bão táp. Hoàng Mạnh, tôi thực sự muốn nhìn xem, cậu làm sao qua được cửa ải này.

Quán trà vốn ở một nơi hiu quạnh, mà lúc này trời vẫn mưa, sự vắng vẻ càng khiến con người ta thấy hoảng sợ.

Đèn ở trong quán trà lại không sáng rực lắm, có một loại không khí mờ ảo, mang đến cho con người một cảm giác an toàn.

“ Cậu, cháu nghĩ thông rồi.” Hà Ngân hạ thấp mí mắt xuống, Mạnh Biên không thể nhìn rõ được vẻ mặt lúc đó của Hà Ngân.

Mạnh Biên khẽ cười nói, nhìn qua vô cùng hiền lành, thế nhưng Hà Ngân lại biết được rằng, người đàn ông ở trước mặt không phải nhân vật đơn giản.

“ Cháu chắc đã nghĩ kĩ rồi, cậu ta chính là bố ruột của đứa bé trong bụng cháu.” Mạnh Biên nói.

Hà Ngân đưa mắt lên, con người bình thường đều rơi vào trong bóng tối, Mạnh Biên có thể nắm bắt được vẻ mặt kiên quyết của cô: “ Đứa bé này vốn dĩ chỉ là một sự bất ngờ.”

“ Cháu nghĩ, cháu đã chịu đủ sự đau khổ của việc không có bố rồi, vậy thì không bằng trực tiếp không để nó đến đây dế nó khỏi phải trải qua tất cả những sự cực khổ này.” Hà Ngân vuốt vẻ bụng của mình, trên mặt là nụ cười yêu thương và buồn bã.

Đứa bé này, vẫn không kịp nhìn thế giới này một cái rồi.

Mạnh Biên thở dài nói: “ Vậy chúng ta bàn chuyện chính đi.”

“ Được.”

“ Bây giờ mặc dù Hoàng Sinh đã không thể tự ra đầu thú được nữa, thế nhưng do camera nội bộ ở bãi đỗ xe của bệnh viện bị hỏng dẫn đến không còn chứng cứ trực tiếp nữa, thế nhưng nhân chứng duy nhất là Hoàng Mạnh, nếu như cậu là Hoàng Mạnh, cậu sẽ tìm một bác sĩ tâm lí, giám định cho tinh thần của Hoàng Sinh không được bình thường, lúc đó chỉ là đúng lúc Hoàng Sinh phát bệnh mà thôi, không còn chứng cứ trực tiếp thực sự nào, nội dung không phải sẽ để mặc cho Hoàng Mạnh và Hoàng Sinh khai triển sao, kể cả Hoàng Sinh bị tuyên án mấy năm tù, tin rằng đối với Hoàng Mạnh mà nói để đưa cậu ta ra cũng không phải chuyện gì khó.”

“ Thật sự không còn cách gì sao?” Tay Hà Ngân nắm chặt lại, thực sự chưa từng nghĩ qua, Hoàng Mạnh lại có thể làm ra những chuyện này với Phan Vân Lam, bản thân chỉ là muốn đưa hai người đến nhà tù mà thôi, sao lại khó như vậy chứ.

Mạnh Biên nhìn Hà Ngân, biết được bây giờ cô vẫn còn vô cùng lương thiện, ngoài việc đưa họ vào tù ra thì cũng chẳng còn cách nghĩ nào khác nữa, cho nên việc mà họ phải làm vẫn là không cần phải nói với Hà Ngân.

“ Không sao đâu, cậu sẽ giúp cháu, người nhà họ Phan ta tin rằng cũng sẽ không dễ dàng gì để cho hung thủ trốn ra ngoài vòng pháp luật được, cháu chỉ cần kiên nhẫn đợi thôi.”

Đợi thêm mấy ngày, ông ta muốn cho Hà Ngân nhìn thấy thương nghiệp đồ sộ mà nhà họ Hoàng gây dựng nên sẽ bị sụp đổ.

Hà Ngân rất nhanh đã quay trở lại rồi, đã quyết định phá bỏ đứa bé này rồi, vậy thì những thứ còn lại sẽ chẳng còn gì để phải lưu luyến nữa, đợi xử lí xong vụ án của Phan Vân Lam, bản thân sẽ một mình bắt đầu một cuộc sống mới, sẽ không còn những chuyện phiền muộn này nữa.

Mạnh Biên nhấc cốc trà ở trước mặt lên, nhớ ra bây giờ đã là buổi tối, uống trà hình như sẽ khiến tinh thần hưng phấn, lập tức đặt cốc trà xuống.

Bà Phan đã quay về Bắc Kinh rồi, không còn Phan Vu Lan lo liệu mọi chuyện, người trong nhà họ Phan sẽ lại loạn lên cho mà xem.

Mạnh Biên nghe những tiếng mưa rơi ở bên ngoài, nghĩ ngợi, bà Phan có khoảnh khắc nào thấy vô cùng hối hận chưa, hối hận vì đã gả cho nhà họ Phan, tự nhiên lại đâm bị thương bản thân, thế nhưng, trên đời này không có thứ gọi là thuốc hối hận.

Dự là sẽ mưa hết một đêm rồi.

Giang Việt Nhượt cũng đang nhìn mưa ở ngoài cửa sổ.

Củng Nhân ôm chặt lấy cô ta từ phía sau.

Giang Việt Nhượt nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại nói tiếng Trung nghe vô cùng khó nghe, thế nhưng nền tảng tiếng Trung cũng không tệ lắm: “ Cô Giang, tôi đãn làm theo những gì cô đã căn dặn rồi, phần còn lại…”

Giang Việt Nhượt khẽ cười: “ Vào ngày mai phần tiền còn lại sẽ nằm ở trong thẻ của anh.”

“ Có câu nói này là tôi yên tâm rồi.” Người ở đầu bên kia điện thoại đã cúp máy rồi.

Giang Việt Nhượt vứt điện thoại sang một bên, những hạt mưa vẫn không ngừng đập vào cửa sổ ở sát đất, phát ra âm thanh tí tách.

“ Có thể tin tưởng được Mike chứ?” Củng Nhân nói.

“ Con người đều không thể tin tưởng được, có thể tin được chỉ có tiền mặt mà thôi.” Ý cười của Giang Việt Nhượt lại càng sâu thêm, “ Đương nhiên, trừ cô ra.”