Mạnh Kiều Dịch đoán quả không sai, Vạn Tố Y tỉnh lại chưa đầy một tiếng sau, Dương Thục Nghi liền có mặt, đem theo cả bữa tối thanh đạm mà bà chuẩn bị cho Vạn Tố Y.
Em bé vừa chào đời, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên người em bé, mà quên mất một việc quan trọng.
Cho đến khi ý tá bước vào hỏi: “phải làm giấy khai sinh cho em bé rồi, bé tên gì đấy?”
“.....”
Y tá nhắc vậy, mọi người mới nhớ ra, họ đã quên mất việc đặt tên cho em bé....
Vạn Tố Y quay sang hỏi Mạnh Kiều Dịch: “không phải anh chưa nghĩ xong đấy chứ?”
Mấy tháng trước, Vạn Tố Y hỏi anh chuyện này thì nhận được câu trả lời là anh chưa nghĩ xong, lâu như vậy rồi không phải là anh chưa nghĩ xong đấy chứ.
“Không phải luôn nói là nghĩ tên cho cháu nội sao, ông nghĩ xong chưa?” Dương Thục Nghi cũng quay sang hỏi chồng mình là Mạnh Niên Nguyên.
Mạnh Niên Nguyên lại luôn cho rằng việc này là việc của Mạnh Kiều Dịch nên chưa từng nghiêm túc mà nghĩ xem tên gì phù hợp, bây giờ thấy vợ mình bỗng hỏi vậy, khiến ông ngây ra.
Vừa hay lúc này Mạnh Kiều Dịch lại trả lời rất nghiêm túc: “con nghĩ xong rồi.”
“Tên gì đấy?” Vạn Tố Y nghe vậy liền có chút hồi hộp muốn nhanh chóng biết tên con gái của mình. Cảm giác này ngay cả cô cũng không biết là tại sao.
Đối với Vạn Tố Y mà nói, có tên giống như gương mặt thứ hai của mỗi người, cái tên hay sẽ để lại ấn tượng tốt trong lòng mọi người hơn. Vạn Tố Y cũng rất thích tên của mình. Tên cô không phải bố mẹ đặt cho mà là một bà dì bố mẹ cô không nói tên. Tên cô xuất phát từ bài thơ Đường “Dương Chi Thuỷ”: “ dương chi thuỷ, bạch thạch hào hào, tố y chu tiêu, tùng tử vu cao, ký kiến quân tử, vân hà kỳ ưu?” Bà gì lúc đặt tên chắc muốn Vạn Tố Y sau này dịu dàng và có người bao bọc nên mới đổi chữ Y(衣) trong tên cô thành chữ Y(依). Vạn Tố Y từ bé đã rất thích tên của mình, cũng rất thích bài thơ này.
Cũng dễ hiểu tại sao mà sau này cô đặt nghệ danh của mình cũng lấy tên Dương Chi Thuỷ, cô vẫn không muốn lấy tên nào khác ngoài bài thơ này.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y với vẻ tò mò đó mà mỉm cười nói: “Mạnh Yến Yến.”
“Mạnh Yến Yến?” Vạn Tố Y hỏi lại lần nữa để xác nhận.
Mạnh Kiều Dịch lo cô không biết anh dùng chữ yến nào, liền kéo bàn tay cô sang mà viết lên đó chữ Yến(宴).
Yến Yến, nhìn từ ý nghĩa của từ này đã thấy cái tên rất đẹp.
Lúc này, Mạnh Niên Nguyên mới mở lời: “tên hay! Trong bài thơ “cửu biện có một câu như này: hà đồng chi yến yến hề.”
“Nghĩa là sao?” Dương Thục Nghi không hiểu lắm, liền hỏi.
“Hai chữ yến yến trong bài thơ này có nghĩa là rất xinh đẹp.” Mạnh Niên Nguyên ôn tồn giảng giải.
Nghe nói tên có nghĩa là đẹp, Dương Thục Nghi không nghĩ gì nữa, giữa đôi mày sáng lên: “tên hay! Tên này hay!”
Vạn Tố Y cũng gật đầu, cô cũng thích tên này: “ em cũng thấy tên này hay lắm.”
“Vậy thì quyết định tên này đi.” Mạnh Kiều Dịch quay sang nói với y tá.
Y tá ghi lại tên này, gật đầu rồi đi ra ngoài cửa.
Tên của con, Mạnh Kiều Dịch đã nghĩ xong từ sớm, nhưng chưa vội nói với Vạn Tố Y.
Mạnh Kiều Dịch nghĩ rồi đổi biết bao nhiêu lần, cuối cùng thấy cái tên này là vừa ý nhất, nhưng vẫn lo Vạn Tố Y không thích. Nhưng cô phản ứng như vậy, xem ra rất hài lòng.
Vạn Tố Y quay sang nhìn con gái nằm ngủ trong nôi mà mỉn cười nói: “Yến Yến, con có tên rồi nhé.”
“Khổ thân công chúa nhỏ của chúng ta mấy ngày nay không có tên, những chuyện qua loa như này sau này cả nhà phải cẩn thận hơn, chú ý hơn nhé.” Dương Thục Nghi ngắm nhìn cháu gái của mình mà như quay lại tuổi thơ.
Vạn Tố Y mỉm cười nhìn Dương Thục Nghi và Mạnh Niên Nguyên chơi đùa với cháu gái.
Chuyện Vạn Tố Y sinh con, rất nhiều bạn bè xung quanh vẫn chưa biết chuyện, ngay cả Mạnh Kỳ Nhu cũng chưa được thông báo vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh chóng.
Đợi đến lúc Vạn Tố Y đã xuất viện mới nhớ ra là phải thông báo với mọi người, mới nhắn tin trong nhóm thông báo với mọi người chuyện cô đã “dỡ hàng” thành công.
Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc vô cùng bất ngờ khi biết tin. Liền vội vàng hỏi chuyện hồi nào, bây giờ đang ở bệnh viện nào, có cần qua chăm sóc không....
“Tớ ra viện rồi, bây giờ đang ở bên biệt thự cũ ở cữ.” Vạn Tố Y hơi ngại vì thông báo với mọi người hơi muộn.
“Vậy rốt cuộc là chuyện của mấy ngày trước rồi? “
“Con gái có phải đã 7 ngày tuổi rồi không?”
“.....”
Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc liên tục hỏi, voins không có ý định đợi cô trả lời mới hỏi tiếp.
Vạn Tố Y hơi rối, liền ngắt lại hai người họ: “vừa được 7 ngày, trong bệnh viện bận bịu quá tớ chưa có thời gian báo tin. Vừa rảnh là báo với hai cậu luôn đây.”
“Sao cậu nói y như là ra tù vậy?” Nguyễn Ca gửi một tin như vậy kèm biểu cảm cười ra nước mắt.
Vạn Tố Y cũng gửi một biểu cảm mà nói: “gần như là vậy.”
Dù sao cô cũng bảy ngày không rời khỏi giường bệnh, dù không làm gì cả nhưng toàn thân đau nhức, nằm ngủ đối với cô cũng là một hình phạt.
“Vậy bây giờ có tiện qua thăm không?” Nhạc Nhất Nhạc gửi tin nhắn thoại mà nói.
Vạn Tố Y dở khóc dở cười, Nhạc Nhất Nhạc coi như cô vừa ra tù thật: “tiện, sang đi các bạn tôi.”
Vạn Tố Y ở một mình thấy nhàm chán, muốn hai cô bạn thân qua cung chuyện trò.
Vạn Tố Y sinh con là chuyện lớn, nên tất nhiên là họ phải qua thăm rồi.
Vạn Tố Y vừa nói xong, Nguyễn Ca liền hỏi địa chỉ, địa chỉ vừa được gửi ra, trong nhóm liền im hơi lặng tiếng.
“Tố Y, con xem hai chiếc áo này thế nào?” Vừa lúc đó, Dương Thục Nghi ngồi xe lăn đẩy cửa bước vào.
Vạn Tố Y ngước lên nhìn thấy hai chiếc áo trong tay bà liền không nhịn được mà cười: “mẹ, quần áo của Yến Yến đủ mặc rồi, nó còn bé mà lớn nhanh lắm, quần áo mặc không hết đâu.”
Dương Thục Nghi nghe cô nói vậy có chút ngại ngùng: “biết vậy, đúng là nên bớt mua một chút, nhưng nhìn thấy đồ đẹp là muốn mua cho con bé, đâu có kiềm chế được đâu.”
“Mẹ, mẹ mà cứ như vậy thì cháu ngoại sẽ ghen đấy.” Dương Thục Nghi đã có hai đứa cháu ngoại rồi, mà thể hiện cứ như lần đầu lên chức bà vậy.
Dương Thục Nghi gật đầu: “đúng đấy, mẹ thừa nhận có hơi yêu cháu gái hơn thật, chắc do là vì con gái nên nghĩ là nên chiều chuộng nhiều hơn chút.”