"Em ăn rồi, Tiểu Ca ăn cùng em." Vạn Tố Y cầm tay Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt lại nhìn về phía Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca đứng lên, trên mặt vẫn còn tươi cười: "Hôm nay lại phải cảm ơn đầu bếp, tôi đã ăn một bữa cơm rất hạnh phúc."
Ở trước mặt Mạnh Kiều Dịch, Nguyễn Ca sử dụng từ hình dung vẫn vô cùng hàm súc, cũng không khoa trương giống như nói với Vạn Tố Y.
"Anh đã xem cuộc so tài của các em rồi, chúc mừng các người." Mạnh Kiều Dịch vô cùng chú ý với từng hành động cử chỉ của vợ mình.
Cho dù mấy ngày nay anh không đi tới hiện trường, nhưng vẫn không có bỏ qua cuộc so tài.
Ban đầu, các cô đáng lẽ phải bị loại, nhưng các cô không chỉ không bị loại, thậm chí tấn công ngược đạt được một thành tích tốt, đây là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Cảm ơn." Nhắc tới chuyện này, trên mặt Nguyễn Ca vô thức càng cười rạng rỡ hơn.
"Được rồi, nếu ngài Mạnh về rồi, vậy tôi về trước đây." Cô ấy cũng không muốn làm bóng đèn, sau khi nói chuyện vài câu, cô ấy mỉm cười mở miệng.
Vạn Tố Y liếc nhìn đồng hồ thấy đã muộn rồi, cũng không có giữ cô ấy lại: "Tôi tiễn cô."
"Được, cô đưa tôi tới cửa đi." Cho dù bây giờ Nguyễn Ca muốn Vạn Tố Y tiễn cô đi xa hơn, sợ rằng Vạn Tố Y cũng không làm được.
Nếu Vạn Tố Y muốn tiến cô ấy, Mạnh Kiều Dịch cũng đi theo.
Nguyễn Ca vẫn cảm thấy mình đặc biệt có mặt mũi khi có thể làm cho hai người Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch tiễn mình,.
Sau khi Nguyễn Ca đi rồi, Mạnh Kiều Dịch nắm tay Vạn Tố Y đi dạo ở trong vườn hoa.
Hôm nay trời đêm rất đẹp, có trăng sáng, có sao dày đặc tô điểm cho bóng đêm.
Ở trong thành phố, Vạn Tố Y đã lâu không nhìn thấy trời đêm như vậy, không biết sao xuất hiện rồi biến mất lúc nào. Bây giờ có thể thấy vẫn khiến cô thấy đặc biệt thỏa mãn.
"Hôm nay sao đẹp quá." Ánh mắt Vạn Tố Y nhìn lên bầu trời với vẻ mê mẩn. Nhưng cô nghĩ, nếu như không phải có Mạnh Kiều Dịch ngắm sao có mình, trời có đẹp mấy cũng không có ý nghĩa gì.
Mạnh Kiều Dịch ôm vai Vạn Tố Y, nghe cô nói xong thì cũng ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm. Quả thật rất đẹp. Bầu trời đêm giống như chuẩn bị cho bọn họ, làm cho bọn họ không thể dời mắt.
"Ngôi sao kia sáng quá." Vạn Tố Y nhón chân chỉ vào một ngôi sao trên bầu trời, giống như cô nhón chân thì nó sẽ gần cô hơn vậy.
Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y, lúc này ánh mắt giống như những vì sao lấp lánh, đặc biệt quyến rũ: "Hai ngôi sao sáng nhất ở trong mắt em."
Lời tán tỉnh xuất hiện bất ngờ làm cho Vạn Tố Y chậm rãi hạ gót chân xuống, quay đầu nhìn Mạnh Kiều Dịch, ánh mắt dừng lại ở trên mặt anh mãi không rời đi.
Mạnh Kiều Dịch khẽ cười: "Hả? Sao vậy?"
"Không phải nói sao sáng nhất ở trong ánh mắt em sao? Em tặng cho anh." Lúc này, cô nhìn chằm chằm vào mắt Mạnh Kiều Dịch, hình sáng của cô in trong mắt của anh dường như lấp lánh chói lòa.
Mạnh Kiều Dịch không nhịn được, khóe miệng do dự rồi khẽ mỉm cười. Anh chắc cũng không nghĩ tới, mình tự nhiên cũng có ngày bị tán ngược.
Vạn Tố Y chớp mắt, dáng vẻ quyến rũ: "Sao vậy?"
Cuối cùng, cô cũng có một lần nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch lộ vẻ bất đắc dĩ, nên hỏi ngược lại.
Dáng người cao lớn của Mạnh Kiều Dịch hơi cúi xuống, áp trán của mình lên đầu Vạn Tố Y: "Bị vợ anh quyến rũ."
Vạn Tố Y khẽ xoa cái mũi của mình, nhưng không thừa nhận sự quyến rũ của mình lúc này: "Em quyến rũ chỗ nào chứ? Mang thai còn xinh đẹp được à?"
Vạn Tố Y trang điểm lên, khi đứng ở bên cạnh Mạnh Kiều Dịch còn có chút xứng đôi. Nhưng mấy ngày hôm trước cô liếc nhìn mình và anh sóng vai đứng ở trước gương, hai người thật sự đặc biệt không tương xứng, cô cũng cảm thấy mình đang chiếm lợi của anh.
Nếu không phải thân phận địa vị của hai người bày ra đó, chính cô cũng nghi ngờ, có phải cô bỏ tiền nuôi “tiểu bạch” Mạnh Kiều Dịch này không.
"Em vừa nói ngôi sao nào đẹp nhất?" Mạnh Kiều Dịch tạm thời chuyển đề tài.
Vạn Tố Y không bối rối, chỉ coi như Mạnh Kiều Dịch không muốn trả lời vấn đề này, cô theo bản năng trả lời: "Ngôi sao kia."
Vạn Tố Y chỉ ra chính xác ngôi sao mình cho rằng đẹp nhất. Mạnh Kiều Dịch lại lắc đầu, muốn chỉ ngược vào một ngôi sao khác: "Nhưng anh thấy cái này đẹp hơn."
"Phải không?" Vạn Tố Y nhìn về phía hướng Mạnh Kiều Dịch chỉ, nhưng không thích ngôi sao này lắm.
"Em có cái em thích, anh cũng có cái anh thích." Hai tay Mạnh Kiều Dịch đặt ở trên vai Vạn Tố Y, nói đặc biệt nghiêm túc: "Của em là ánh mắt và trái tim của em, của tôi là ánh mắt và tâm của anh."
Vạn Tố Y vén tóc của mình, lần đầu tiên cảm thấy Mạnh Kiều Dịch nói thâm sâu như vậy.
"Anh nói vậy là có ý gì?" Vạn Tố Y nghiêng đầu hỏi Mạnh Kiều Dịch.
"Ý của anh chính là bà Mạnh có thể không cảm thấy hình dáng của mình bây giờ rất đẹp, nhưng ở trong mắt anh, em trước sau vẫn rất hấp dẫn." Mạnh Kiều Dịch cười khẽ, dáng vẻ quyến rũ, cũng không đứng đắn lắm.
Vạn Tố Y bị nụ cười của anh ảnh hưởng, cũng nhoẻn miệng cười, giơ tay lên sờ mặt anh: "Nếu là người khác nói vậy thì em sẽ không tin, nhưng ngài Mạnh nói thì em tin."
Mạnh Kiều Dịch chủ động ghé sát người Vạn Tố Y, vừa rồi anh nói vậy cũng không phải có ý muốn lừa cô.
Một người phụ nữ vì mình mà mang nặng đẻ đau, quá trình đó đặc biệt khổ cực, Mạnh Kiều Dịch chẳng có lý do gì không bảo vệ cô cả.
Bình thường những lúc, Vạn Tố Y mê người nhất, dũng cảm nhất, nếu có thể cổ vũ cho cô, Mạnh Kiều Dịch đều sẽ làm.
Vạn Tố Y dựa sát vào trong lòng Mạnh Kiều Dịch, nhìn bầu trời sao.
Vừa rồi đứng có hơi lâu, cô thấy chân của mình có hơi đau, nhưng lúc này dựa vào trong lòng Mạnh Kiều Dịch ấm áp đã làm cho cô quên cả đau đớn.
Vạn Tố Y lại dựa vào Mạnh Kiều Dịch như thế, hai người không nói lời nào, cô có thể đứng rất lâu.
Khi anh nắm tay cô vào nhà, ánh mắt của cô còn đang lưu luyến những vì sao trên đỉnh đầu.
Ánh trăng tất nhiên sáng đẹp, nhưng đối với Vạn Tố Y, cô càng giống như ngôi sao hơn. Mỗi ngôi sao đều nhỏ bé bình thường, thoạt nhìn có vẻ giống nhau. Nhưng sau khi mỗi ngôi sao rơi xuống đất đều là thiên thạch khổng lồ, nếu như bạn không đi nhìn thì căn bản không biết hình dáng ban đầu của nó. Sao rất nhiều, muốn lựa chọn một ngôi sao mình thích là một chuyện vô cùng khó khăn.
Nhưng Mạnh Kiều Dịch lại kéo cô ra khỏi những ngôi sao kia, đồng thời chỉ thích cô, từ nay về sau không muốn tiếp tục nhìn ngôi sao thứ hai.
Dựa vào điểm này, Vạn Tố Y đã có thể xác định, mình còn may mắn hơn rất nhiều người khác.
Bởi vì, bên cạnh cô có mặt trời.
Mọi người đều nói, sao là thuộc về đêm tối nên rất bình thường. Mặt trời thuộc về ban ngày lại chói mắt, nhưng hai người như thế đã gần nhau cả đời.
Đã có thời điểm ánh mặt trời quá mức chói mắt, làm người ta căn bản không chú ý đến sự tồn tại của sao, nhưng mặt trời chỉ có sao, anh có thể thấy cô, lặng lẽ dùng ánh sáng của mình bảo vệ ngôi sao, vậy đã đủ rồi.