Mùi vị thật sự rất ngon. Điều này làm cho cô hiểu vì sao Nguyễn Ca và Nhạc Nhất Nhạc luôn khen ngợi đầu bếp của Hải Viên như vậy. Ngay cả một nước sốt ướp thịt cũng có thể làm cho người ta thấy khó quên.
"Chị dâu, em nghe nói người đợt trước cưới Sử Tác là chị của chị à?" Tưởng Tiểu Trường gần như đã quên Thẩm Nghi San, chỉ nhớ một điều duy nhất là Vạn Tố Y có người chị hình như về nước rất lâu rồi.
Vạn Tố Y không ngờ Tưởng Tiểu Trường có quen biết với Sử Tác nhận, bàn tay cô đang cầm xâu thịt ăn chợt dừng lại, nhìn anh ta hỏi: "Cậu biết Sử Tác à?"
"Đương nhiên, trước kia bọn em là bạn học cùng trước cấp ba đấy, chỉ có điều không quá thân thiết. Nhưng khi hắn cưới có mời em, chỉ có điều mấy ngày đó em bận quá nên không đi." Cho dù Tưởng Tiểu Trường không đi, nhưng vẫn biết rõ chuyện xảy ra hôm đó.
Trong phạm vi bọn họ, cái gì cũng tốt, chỉ là quá nhỏ, chuyện gì cũng truyền rất nhanh.
"Là chị của chị sao?" Tưởng Tiểu Trường thấy Vạn Tố Y không trả lời vấn đề của mình thì nghiêm túc hỏi một lần nữa.
Vạn Tố Y khẽ gật đầu, cũng không trốn tránh vấn đề này: "Trước đây coi là vậy đi."
Bây giờ, cô thậm chí còn không có quan hệ với Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập nữa, càng không cần nói tới Thẩm Nghi San.
"Nói vậy..." Tưởng Tiểu Trường rất tò mò. Anh ta vốn có nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cả người giống như bị kim châm, không nhịn được rụt cổ lại.
Khi Tưởng Tiểu Trường chuẩn bị hỏi, ánh mắt của Mạnh Kiều Dịch giống như kim châm đã sớm phóng qua, nếu như anh ta còn hỏi thêm một câu, có thể anh sẽ không đơn giản chỉ là châm kim nữa đâu.
Tưởng Tiểu Trường hoàn toàn dừng hỏi, nhìn Mạnh Kiều Dịch với dáng vẻ khẩn trương, anh ta cũng biết giữa Vạn Tố Y và Thẩm Nghi San hẳn có chuyện rất không vui.
Không nhắc tới quan hệ của hai người, nói một câu về đám cưới của Thẩm Nghi San và Sử Tác, chắc không sao chứ: "Nhưng em nghe nói, người kia là lừa cưới, hành vi này rất nghiêm trọng, không chừng sẽ trở nên phức tạp đấy."
Vạn Tố Y liếc mắt nhìn Tưởng Tiểu Trường, cô luôn cảm thấy Tưởng Tiểu Trường hình như muốn tiết lộ tin tức gì khác cho mình: "Cậu có tin tức khác à?"
"Đúng vậy!" Tưởng Tiểu Trường bị nhìn thấu tâm trạng thì không phủ nhận, nói: "Nghe nói cô Thẩm Nghi San kia thật sự mang thai, cầm giấy khám thai tới uy hiếp. Nhưng nhà họ Sử không chịu. Cuối cùng, chuyện này cũng không giải quyết được gì."
"Thật sao?" Câu này của Vạn Tố Y giống như hỏi ngược, nhưng không nghe ra chút tò mò nào, hình như chỉ đang ứng phó qua loa với Tưởng Tiểu Trường vậy.
Tưởng Tiểu Trường nghe được giọng điệu Vạn Tố Y như vậy thì không rất vui: "Em còn chưa nói hết đâu. Từ trước đến nay, Sử Tác đều tương đối trọng tình cảm, trước đây khi còn học cấp ba, hắn thích một cô gái, nhưng nhà họ Sử coi thường cô bé kia, cảm thấy hai nhà không xứng nên cứng rắn ép hai người chia tay. Bởi vì chuyện này, trước đây Sử Tác còn ầm ĩ với người nhà, quan hệ rất căng thẳng. Nhưng qua nhiều năm như vậy, hắn cũng nói chuyện với rất nhiều người phụ nữ mà không tìm được người nào thích cả. Người trong nhà cũng xem như là hoàn toàn hết hy vọng. Hắn còn trẻ, càng không để ý tới con cái. Cho nên chị của chị xem chuyện này làm nhược điểm, trên thực tế không đáng một xu đối với nhà họ Sử."
Tưởng Tiểu Trường chỉ nói Sử Tác, cũng không có nói tới người khác. Nhưng trong lời nói của anh ta đã rất nói, người nhà họ Sử vô cùng lợi hại, căn bản sẽ không tiếp nhận cô con dâu Thẩm Nghi San như vậy.
"Có thể hiểu được, Sử Tác thoạt nhìn tương đối coi trọng sự nghiệp, cũng không thể khác nhìn ra hắn chú ý tới chuyện gì khác." Trong lúc Vạn Tố Y nghe Tưởng Tiểu Trường nói chuyện, đã lặng lẽ ăn hết một xâu.
Bây giờ Vạn Tố Y không có hứng thú nghe chuyện của Thẩm Nghi San. Dù sao, sau này, người đó đã không còn liên quan tới cuộc sống của mình nữa.
"Ăn chút đồ chay đi."
Vào lúc Vạn Tố Y cắn miếng thịt lớn, Mạnh Kiều Dịch đã nướng xong bông cải xanh và nhét vào trong tay của cô.
Vạn Tố Y cầm bông cải xanh trong tay và cảm thấy có chút buồn cười lại có chút giễu cợt: "Đây là lần đầu tiên em đi ăn nướng còn xuất hiện bông cải xanh đấy."
Vạn Tố Y nói xong, nhưng vẫn đưa xâu cải xanh đến trong miệng mình. Cho dù cô cảm thấy đây là món ăn tối hơn, nhưng vẫn tin tưởng vào Mạnh Kiều Dịch.
Sau khi bỏ vào trong miệng, Vạn Tố Y vẫn gật đầu một cái: "Mùi cũng không tệ lắm."
Hình như nước sốt kia đã làm cho tất cả mọi thứ đều ăn ngon hơn.
"Cô Nguyễn, gần đây tôi đều không nghe được tin tức của cô, tôi còn tưởng cô và bà Mạnh cãi nhau đấy." Cả ngày hôm nay, Thạch Lai đều muốn đến gần cô ấy, nhưng không tìm được cơ hội.
Bây giờ thấy cô ấy đang nướng đồ thì lập tức tới giúp đỡ, thuận tiện mở miệng nói.
"Gần đây tôi quá bận rộn, Tố Y cũng vậy nên rất ít khi tập trung. Hơn nữa khi chúng tôi gặp nhau, các người cũng không có mặt được." Chắc Nguyễn Ca không nhìn ra Thạch Lai có mục đích riêng với mình, khi anh ta qua nói chuyện, cô ấy chỉ lịch sự cười.
Nguyễn Ca người như vậy. Cô ấy nắm giữ một số lượng lớn người hâm mộ, cũng có rất nhiều người đàn ông thích cô ấy, nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ người khác đối xử với cô ấy khác mọi người là vì sao.
Những năm còn trẻ, cô bận quay phim, căn bản sẽ không suy đoán tâm tư của đàn ông. Lại thêm kinh nghiệm yêu đương rất ít nên càng không hiểu từ giọng điệu người đàn ông nói chuyện với mình có thể phân biệt ra người có mục đích riêng hay chỉ làm bạn.
Ngoại trừ một Dư Thiệu Lâm, trước giờ Nguyễn Ca cũng không tốn thời gian suy đoán ý tứ trong lời nói của người đàn ông khác. Bây giờ ngay cả Dư Thiệu Lâm cô ấy cũng không để ý thì càng không ngẫm nghĩ về những người khác chủ động lấy lòng.
Thạch Lai nghe Nguyễn Ca trả lời lại rất vui vẻ, mỉm cười đáp lại: "Mấy cô chơi với nhau cũng không có gì thú vị, về sau có hoạt động thì có thể gọi tôi, tôi rất sẵn lòng cùng đi."
Nguyễn Ca vừa nướng, vừa nhìn Thạch Lai và chớp mắt: "Nhưng phụ nữ chúng tôi hẹn hò, anh đi làm gì? Chẳng lẽ muốn làm bạn khuê mật sao?"
Khi Nguyễn Ca nói những lời này còn xích lại gần Thạch Lai một chút, rõ ràng là có ý nói đùa, nhưng Thạch Lai hình như xem là thật: "Cái này... thì có chút khó khăn."
Thạch Lai chưa bao giờ thích gần quan được ban lộc, càng không thích làm nam khuê mật của người khác. Anh ta cảm thấy đàn ông theo đuổi một phụ nữ thì nên thật soái, thật mạnh. Thạch Lai thật sự không thích phải bỏ ra tình cảm chân thành của mình, bất khuất theo đuổi.
"Ha ha, tôi đùa với anh thôi." Nguyễn Ca cười, trên mặt hiện ra núm đồng tiền trông rất ngọt ngàoi.
Thạch Lai nghe cô nói vậy thì ngược lại nghe được một tầng "anh không thể làm khuê mật của tôi, vậy chúng ta chỉ có thể là quan hệ như bây giờ thôi."
Mấy người nhiệt tình trò truyện, chỉ có Nhạc Nhất Nhạc ngồi dựa ở ghế mây bên cạnh ăn đồ nướng.
Lúc này, cô ấy không thích nói chuyện lắm, cũng không có ai chủ động tìm cô ấy nói chuyện, vậy còn không bằng cứ ngồi như vậy, tự mình thoải mái.
Ban đầu, cô ấy vốn muốn tìm Vạn Tố Y trò chuyện một chút, nhưng bên cạnh cô còn có Tưởng Tiểu Trường đang nói chuyện, cô ấy không thích Tưởng Tiểu Trường, cũng không muốn qua chủ động tiếp lời.
Lúc này, Nhạc Nhất Nhạc ngồi ở ghế mây nhìn về phía bên cạnh Vạn Tố Y, thấy Tưởng Tiểu Trường vẫn nói không ngừng thì không nhịn được than thở: "Sao người này giỏi nói thế chứ?"