Ông Xã Hợp Đồng

Chương 389




Hắn nghe từ chính miệng Nguyễn Ca nói không tin, nhưng lại cười, hiểu rồi nói với cô ấy:”Sẽ có một ngày, anh sẽ khiến em tin.”

“Tôi sẽ không cho anh cơ hội này, đợi sau khi anh khỏe rồi. Hãy chuyển đi.” Nguyễn Ca cảm thấy giữa cô ấy và hắn không có chút cải thiện nào, bọn họ vẫn không thay đổi.

Chỉ là, nhắc đến chuyện trước đây. Bởi vì có Thừa Thiệu Lâm là người trong cuộc ở đây, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

“Anh có cách của anh để đợi em.” Đợi, không nhất thiết phải sống cùng nhau, không nhất thiết là tầng trên, tầng dưới.

Nguyễn Ca quay lại nhìn Thừa Thiệu Lâm, đã lâu rồi cô ấy đã không nhìn hắn nghiêm túc như vậy.

Thừa Thiệu Lâm cũng nhìn cô ấy. Luôn cảm thấy Nguyễn Ca có chỗ thay đổi rồi, nhưng ngẫm nghĩ nghiêm túc thì lại không rõ ràng.

Cảm giác của NguyễnCa không cần Thừa Thiệu Lâm ở mức thấp. Nhưng mà, cô luôn cảm thấy đôi mắt của Thừa Thiệu Lâm không giống như trước đây. Hắn đã có tuổi nhưng lại không có nếp nhăn quanh mắt. Hắn có gì đó kì lạ.

Có một nhạc chuông làm gián đoạn hai người tập trung vào nhau và bữa ăn sẽ ra vào lúc này.

Thừa Thiệu Lâm chưa bao giờ ghét phải giao hàng, mà thậm chí còn đứng dậy và mở cửa.

“Xin chào, đồ mang đi của bạn.” Thức ăn được giao đến tay được trao cho tay của Thừa Thiệu Lâm.

Thừa Thiệu Lâm nói một lời cảm ơn, đã không cho nhân viên nhìn vào bên trong và đóng cửa lại.

“Hôm nay, có món súp xương đen mà em thích.” Thừa Thiệu Lâm đặt thức ăn lên bàn bằng một tay nới với Nguyễn Ca.

Nguyễn Ca nói rằng cô ấykhông ăn, nhưng ngửi thấy mùi thơm và đói. Thừa Thiệu Lâm nói rằng cô ấy thích nó, nhưng cô ấy đã phớt lờ.

Cô không cảm thấy lúng túng khi ăn của Thừa Thiệu Lâm. Thừa Thiệu Lâm vẫn sống ở đây với cô trong vài ngày qua. Cô được hắn chăm sóc và tự nhiên có thể ăn.

Thật hiếm khi Thừa Thiệu Lâm không thể nắm bắt được những gì NguyễnCa thích ăn, nhưng lần này anh ta đã nắm được nó một lần. Nguyễn Ca thích súp xương đen và Thừa Thiệu Lâm biết lần này.

Ngay cả khi Thừa Thiệu Lâm được đưa ra ngoài, điểm số là tốt nhất. Hương vị của thức ăn thực sự ok.

Nguyễn Ca không có yêu cầu cho những thứ khác, nhưng yêu cầu về ăn uống luôn tương đối cao, nhưng một số ít được Thừa Thiệu Lâm lựa chọn bất ngờ phù hợp để Nguyễn Ca ăn. Ít nhất điều quan trọng nhất là Nguyễn Ca.

Có lẽ Nguyễn Ca không cảm nhận được điều đó, nhưng Thừa Thiệu Lâm cảm thấy rằng hắn đang dần hòa nhập với cuộc sống của cô. Một ngày nào đó, hắn sẽ khiến cô quen với sự tồn tại của mình và chấp nhận.

Sau bữa tối, Nguyễn Ca nhàm chán ngồi trên ghế sofa xem phim truyền hình.

Bộ phim truyền hình Nguyễn Ca không thích xem diễn viên chính của mình, nhưng sau khi Thừa Thiệu Lâm ở đây, hắn luôn thích hát điều khiển từ xa với Nguyễn Ca. Một số Nguyễn Ca không muốn xem.

Tuy nhiên, ngày hôm qua, Thừa Thiệu Lâm đã quay một đài truyền hình để phát bộ phim truyền hình đầu tiên của Nguyễn Ca và Thừa Thiệu Lâm. Các bài hát gần như bị lãng quên, và kết quả đã được Thừa Thiệu Lâm chọn vào ngày hôm qua.

Nguyễn Ca xem phim truyền hình của riêng mình, giống như xem một người lạ đang chơi, nhưng anh ta có thể theo dõi câu chuyện.

Sau khi Thừa Thiệu Lâm kết thúc bữa ăn, hắn thu dọn những thứ tốt và ngồi bên cạnh Nguyễn Ca.

Trong phim truyền hình, Nguyễn Ca và Thiệu Lâm đang trò chuyện trong lửa trại. NguyễnCa đang mặc đồng phục cung điện lộng lẫy và trang sức trên đầu cô ấy rất đẹp.

Thật hiếm khi thấy cảnh này. Nguyễn Ca và Thừa Thiệu Lâm ngồi lặng lẽ bên nhau và trò chuyện, với nhau với một nụ cười trên khuôn mặt.

Đây là loại cảnh không độc quyền, nó chỉ nên được xem trong phim truyền hình.

“Anh nhớ hôm đó là sinh nhật của anh, em đã chuẩn bị một chiếc bánh lớn cho anh.” Thừa Thiện Lâm nhìn rồi đột nhiên nói như vậy.

Nguyễn Ca không trả lời, Thừa Thiệu Lâm không có ý định dừng lời nói của mình. Hắn tiếp tục: “Thực tế, lúc đó anh rất cảm động. Đó là lần đầu tiên anh có một sinh nhật trong đoàn.”

“Đừng nói nhảm. Trước đó, tôi đã đọc tin tức về ngày sinh nhật của anh trong đoàn.” Nguyễn Ca ngắt lời Thừa Thiện Lâm. Cô ấy không phải là một kẻ ngốc. Cô ấy rất quan tâm đến Thừa Thiệu Lâm. Sinh nhật của hắb có bao nhiêu sinh nhật? Nó quá muộn, cô ấy thực sự không rõ ràng.

Sau khi nghe giọng nói của Nguyễn Ca, Thừa Thiệu Lâm không thể không mỉm cười: “Đó là sự thật. Nó giống như một sinh nhật đối với anh. Anh đã rất hạnh phúc vào ngày hôm đó.”

Trong những ngày sinh nhật vừa qua, dường như tất cả họ đều đang có hình thức. Chỉ có điều đó là không. Thừa kế tập hạnh phúc từ trái tim.

“Sau đó, anh cảm ơn em, anh vẫn phải nhớ điều đó một lần.” Trên thực tế, NguyễnCa không còn quan tâm đến những gì Thừa Thiệu Lâm cảm thấy lúc đó.

Thừa Thiệu Lâm nhìn hai người ngọt ngào trên TV và tiếp tục nói: “Em đã bao giờ nghĩ về điều đó chưa, nếu anh thực sự không có tình cảm với em, tại sao anh phải cưới em?”

“Nhàn rỗi.” Nguyễn Ca trả lời hắn một cách tình cờ, không muốn nghĩ về điều đó và cũng không muốn nghĩ về điều đó.

Thừa Thiệu Lâm mỉm cười một chút, và không có nhiều mất mát trong câu trả lời cho Nguyễn Ca: “Anh thích en, nhưng anh không biết điều đó vào thời điểm đó.”

“Tôi không biết bây giờ nó có vô dụng không, đã quá muộn.” Theo lời của Nguyễn Ca, thực sự không có cơ hội để cho Thừa Thiệu Lâm làm thế nào để quyết đoán.

Thừa Thiệu Lâm ngồi về phía Nguyễn Ca và đưa tay ra. Nguyễn Ca nhìn vào tay anh ta và không biết nó có nghĩa gì: “Ý anh là gì?”

“Cho em xem một cái gì đó.” Anh kéo tay của Nguyễn Ca để mở ra.

Nguyễn Ca muốn tránh tay của hắn nhưng không.

Thừa Thiệu Lâm lấy một thứ từ cổ và đưa nó cho Nguyễn Ca: “Thực tế, tôi đã giữ nó. Bạn”

Lòng bàn tay của Nguyễn Ca nóng, chiếc nhẫn lăn một vòng rồi rơi xuống lòng bàn tay Nguyễn Ca.

Đây không phải là nhẫn cưới của họ, nhưng trong bộ phim này, Nguyễn Ca mang đến cho các nhân vật trong bộ phim một dấu hiệu tình yêu.

Bộ phim này là lần đầu tiên họ gặp nhau. Lúc đó, Thừa Thiệu Lâm thực sự giữ nó?

Nghĩ rằng Nguyễn Ca bị xúc động. Không nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Nguyễn Ca: “Anh thực sự không trộm thứ gì đó chứ...”

“...”

Hôm nay, Nguyễn Ca thực sự đã có chủ ý tốt, muốn đem mọi thứ phá triệt để.

“Lần đầu tiên đeo lên sau cổ em, anh không lỡ lấy lại.” Thừa Thiệu Lâm chỉ có thể chọn cách phớt lờ những lời của Nguyễn Ca và tiếp tục đem lời trong lòng nói với cô ấy: “Anh không biết tại sao, anh luôn cảm thấy khi có nó. Sẽ gần gũi hơn với em. “

Câu nói của hắn làm cho Nguyễn Ca hơi cảm động. Cô cầm chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, không động vào cũng không nói.

“Anh thực sự thích em, Ca à” Khuôn mặt của Thừa Thiệu Lâm gần kề.

Khi Nguyễn Ca ngước lên, cô ấy có thể chạm tới nụ hôn của hắn, nhưng khi hắn muốn chạm vào cô ấy, cô ấy lahu đưa tay chặn nụ hôn của hắn, rồi cười khẩy: “Anh chắc không vì cho tôi cái này. Mà muốn hôn tôi chứ? “

Đầu ngón tay của Nguyễn Ca cũng chạm vào khóe môi của Thừa Thiệu Lâm. Thừa Thiệu Lâm không biết nên phản ứng thế nào.