Hơn nữa, sao Lý Nhược Hàm có cảm giác cảnh sát cố ý nhắm vào mình vậy? Tại sao phải viết ra họ của mình chứ?
Lý Nhược Hàm không sử dụng trang mạng xã hội, cho nên căn bản không nhìn thấy được trên đó mắng cô ta thế nào. Nhưng dù vậy, tâm trạng của cô ta cũng không tốt lắm.
Thật ra, trợ lý của Lý Nhược Hàm thấy được đám người kia mắng cô ta thế nào nhưng không dám nhắc nhở cô ta.
Trợ lý theo Lý Nhược Hàm nhiều năm như vậy, đã sớm hiểu rõ cô ta. Chỉ cần không tìm được nguyên nhân, như vậy trợ lý sẽ trở thành nơi trút giận của cô ta. Trợ lý lại không muốn trở thành nơi trút giận, bởi vậy không dự định nói cho cô ta biết.
Nếu như Lý Nhược Hàm cho rằng Vạn Tố Y chỉ đang dẫn dắt hướng đi của dư luận dẫn về cô ta mà thôi, vậy cô ta đã sai rồi.
Vạn Tố Y còn có chuyện khác. Nhưng chuyện này cứ làm từ từ, không hề làm ngay một lúc được.
Lần này, công ty Dương Chi Thủy nhanh chóng thoát khỏi những tin tức tiêu cực. Làm một người chủ khác của công ty, Nguyễn Ca cũng rất hài lòng.
Mấy ngày nay cô ấy vốn định gọi điện thoại hỏi Vạn Tố Y xen tình hình thế nào, nhưng nếu mọi chuyện đã được Vạn Tố Y xử lý, vậy cô ấy cũng không cần hỏi nữa.
"A Nguyễn, ăn cơm không?"
Nguyễn Ca đang nhìn điện thoại, phía sau chợt vọng tới giọng nói quen thuộc lại đáng ghét kia.
"Tôi sẽ không ăn đồ anh gọi." Cho dù là ăn ở trong một nhà ăn, nhưng Nguyễn Ca vẫn không muốn ăn cùng Dư Thiệu Lâm.
Nguyễn Ca nói không ăn nhưng Dư Thiệu Lâm vẫn gọi hai phần.
Về sau, Nguyễn Ca cũng sẽ ăn thôi, mấy ngày nay cô ấy đều như vậy.
"A Nguyễn, uống nước không?"
Vừa hỏi xong chuyện ăn cơm, Dư Thiệu Lâm lại có vấn đề mới.
Nguyễn Ca không nhịn được trừng mắt. Tất nhiên, Dư Thiệu Lâm cũng không thể nhìn thấy được.
"Có thể đừng gọi tôi là A Nguyễn được không?" Nguyễn Ca không có thân thiết với hắn tới mức đó.
"Vậy gọi em là gì?" Dư Thiệu Lâm ngồi trước mặt Nguyễn Ca, rất nghiêm túc hỏi.
Nguyễn Ca có phần phiền não khoát tay áo: "Tùy tiện tên gì cũng được, chỉ cần đừng gọi A Nguyễn là được rồi."
"Được." Dư Thiệu Lâm đồng ý rất vui vẻ, lập tức ghé sát mặt vào Nguyễn Ca: "Bà xã, uống nước không?"
"..."
Cơ mặt của Nguyễn Ca không nhịn được mà giật giật. Cô ấy bảo người này đừng thân thiết với mình như thế, hắn không nghe thì cũng thôi, đằng này còn càng lúc càng thân thiết.
Nguyễn Ca hít một hơi thật sâu, để tránh đấm hắn một phát: "Tôi lặp lại lần nữa, đừng có lôi kéo làm quen với tôi, chúng ta không thân thiết tới như vậy, OK?"
"Trước đây anh gọi em như vậy mà."
"Không, trước đây quan hệ của chúng ta là như vậy, nhưng từ trước đến nay anh chưa từng gọi tôi như vậy. Bây giờ, chúng ta không phải là quan hệ như vậy, anh càng đừng gọi tôi như vậy, hiểu chưa?"
"Không hiểu." Cho dù Dư Thiệu Lâm hiểu cũng giả vờ không hiểu, nhìn Nguyễn Ca rất chăm chú và nói: "Anh thích gọi thế nào thì cứ gọi như thế. Cùng lắm thì em đổi tên đi."
"..."
Ngoại trừ Dư Thiệu Lâm ra, Nguyễn Ca thật không thấy người nào vô lý như vậy.
Nguyễn Ca cũng không tranh cãi với hắn. Cô rất thông minh biết trong chuyện này có tranh cãi với hắn cũng chẳng được gì.
Nguyễn Ca rời khỏi chỗ của mình, ngồi trước cửa sổ và đờ người ra.
Mấy ngày nay cô ấy không làm việc, Dư Thiệu Lâm cũng không làm. Cô ấy còn phải chăm sóc Dư Thiệu Lâm, đi ra ngoài một chuyến cũng không thể đi quá nửa giờ. Hai ngày nay, gần như mỗi ngày cô ấy đều ở nhà mắt to trừng mắt nhỏ với Dư Thiệu Lâm.
Mấy ngày nay, Nguyễn Ca không phải không có thu hoạch. Tối thiểu cô ấy đã hiểu ra được một đạo lý.
Thứ gì có thích ăn mấy đi nữa, ngày nào cũng ăn sẽ ngán, gương mặt có đẹp trai mấy, nhìn vài lần rồi cũng sẽ chán ghét.
Trải qua thử thách trong mấy ngày nay, Nguyễn Ca cảm thấy bây giờ có đặt người đàn ông đẹp trai nhất thế giới ở trước mặt mình, cho cô ấy ở cùng người này một ngày hai mươi bốn giờ, không cần mấy ngày thì cô ấy cũng sẽ chán ghét.
Khi phiền chán, cô ấy chỉ muốn ngồi im lặng một mình. Nhưng Dư Thiệu Lâm lại không để yên, cứ muốn nói chuyện với cô ấy.
Mấy ngày nay cứ phải nghe Dư Thiệu Lâm nói, Nguyễn Ca cũng đã có thể làm cho đầu óc mình có thể trở nên trống rỗng.
"Trước đây lúc ở nhà, anh phát hiện em rất thích đứng ở cửa sổ vào giờ này." Dư Thiệu Lâm xuất hiện ở bên cạnh Nguyễn Ca và nói. Thật ra lúc này trời chưa mọc, cũng không có mặt trời lặn, ngoài trời thậm chí hơi tối. Hắn thử nhìn nhiều lần, vẫn không biết vì sao Nguyễn Ca thích đứng ở chỗ này.
Nguyễn Ca nghe thấy Dư Thiệu Lâm nói vậy thì vô thức cười: "Vậy anh có nghĩ tới, vì sao mỗi lần anh trở lại đều có thể thấy tôi đứng ở chỗ này không?"
"..."
Dư Thiệu Lâm nghẹn lời. Hắn không biết vì sao mình chú ý tới điểm này. Nhưng hắn nhớ, mỗi ngày về nhà, hắn sẽ theo thói quen ngẩng đầu nhìn về phía trước cửa sổ nhà mình, liền thấy Nguyễn Ca đứng ở đó.
Sau đó, Nguyễn Ca dọn sạch đồ và rời khỏi nhà của bọn họ. Có nhiều lần, lúc Dư Thiệu Lâm về nhà theo thói quen ngẩng đầu, nhưng trước cửa sổ kia không có cô, làm cho trong lòng hắn thấy vắng vẻ.
"Đó là tôi đang đợi anh." Trước đây tình cảm của Nguyễn Ca đối với Dư Thiệu Lâm luôn kín đáo, cũng không mấy khi biểu đạt ra. Nhưng chuyện đã qua, Nguyễn Ca trái lại am hiểu cách biểu đạt.
"Khi đó với tôi, thời gian tốt nhất chính là chờ anh." Mỗi ngày, khi nhìn thấy anh về nhà thì vui hơn bao giờ hết. Mỗi ngày tôi đều về sớm hơn anh, vì tôi biết cảm giác chờ người khác cũng không dễ chịu lắm. Cho nên tôi từng hi vọng, mấy chục năm về sau đều sẽ do tôi chờ anh.
Nhưng cuối cùng chỉ mới mấy năm mà cô ấy đã buông tha. Chờ người thật sự quá khó chịu. Chờ một người vĩnh viễn không biết đúng giờ lại càng khó có thể chịu được. Mấy năm nay, những gì cô ấy bỏ ra cho hắn đều không được báo đáp. Cô ấy không phải không trách hắn, nhưng sau rất nhiều trách cứ, cô ấy lại thấy thoải mái.
Nếu như hắn từng báo đáp cô ấy, sợ rằng cô ấy khó có thể bỏ đi. Chính vì chưa từng được báo đáp, cho nên cho dù rời đi cũng có thể không chớp mắt.
Đối với điểm này, cô ấy thật sự rất biết ơn Dư Thiệu Lâm.
Lúc này, Dư Thiệu Lâm nhìn Nguyễn Ca nói tới chuyện trước kia, trong lòng không chỉ đơn giản là hối hận, còn tự trách mình.
Nếu như khi đó có thể để ý tới Nguyễn Ca nhiều hơn, có thể mọi chuyện đã khác.
Nhưng cuối cùng không nếu như. Hắn và Nguyễn Ca đi tới tình trạng này thì cũng không dễ để trở lại lúc đầu nữa.
"Về sau đổi lại thành anh chờ em."
Vào lúc Nguyễn Ca đang chìm trong ký ức, một giọng nói nặng nề lại đầy hấp dẫn kéo cô ấy lại.
Cô ấy nhìn người nói chuyện. Rõ ràng trong phòng chỉ có Dư Thiệu Lâm. Cô ấy biết là Dư Thiệu Lâm nói thì vẫn giật mình.
"Dư Thiệu Lâm, hứa hẹn luôn đơn giản, nhưng làm thì rất khó." Nguyễn Ca nghiêm túc nói cho Dư Thiệu Lâm biết.
Nguyễn Ca căn bản sẽ không tin những lời Dư Thiệu Lâm vừa nói.
Bởi vì một câu nói ra vô cùng đơn giản, nếu như kiên trì thực hiện với là chuyện đặc biệt khó khăn.
Chúng ta không thiếu can đảm, trong lòng đầy can đảm bước về phía trước, cuối cùng đều chết ở giữa đường, nguyên nhân cái chết lại không rõ.
"Tin anh không?" Dư Thiệu Lâm không nghe những lý do cô ấy tìm thay cho mình, chỉ hỏi cô ấy như vậy.
Nguyễn Ca nhìn vào mắt hắn và đặc biệt nghiêm túc trả lời: "Không tin."