Ông Xã Hợp Đồng

Chương 386




Bà Sử nhìn Thẩm Nghi San, nhưng không định để cô ta rời đi như vậy: "Chi phí khác tôi sẽ không tính toán với cô, nhưng áo cưới trên người ngươi thì không thể để lại được. Còn có tiền ăn ở của cha mẹ cô, cô cũng phải tự trả. Bằng không, chúng ta lại gặp nhau trên tòa."

Hai tay Thẩm Nghi San nắm chặt lấy áo cưới của mình, thấy bà Sử quá nhẫn tâm, cô ta trút hết cơn giận lên người bà ta: "Bà dựa vào cái gì mà kiện tôi chứ?"

Cho dù Thẩm Nghi San không trả, bọn họ cũng không có tư cách giơ tay đòi. Những thứ này đều là do bọn họ đưa cho cô ta!

"Trước là đưa, nhưng bây giờ không phải. Cô còn không biết hành động của cô như vậy là gì sao? Tôi cho cô biết, nói khó nghe một chút chính là lừa cưới."

Bàn tay Thẩm Nghi San nắm thật chặt. Bà Sử nói thế nhưng cô ta cũng không buông tay, trong lòng bị lửa giận và uất ức thiêu đốt tới cực điểm, nhưng lại không thể phát tiết ở đây. Bây giờ cô ta dường như bị bọn họ nắm lấy nhược điểm, không thể tùy ý biểu hiện chính mình.

Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập nói là bị mời đi ra ngoài, thật ra cũng chẳng qua là ép đi ra ngoài. Về phần Thẩm Nghi San lại càng thảm hơn bọn họ, là bị mời đến phòng thay quần áo cởi đồ. Những đồ trang sức cũng bị lấy hết.

Cuối cùng, Thẩm Nghi San vẫn bị bảo vệ đuổi ra ngoài.

Thẩm Nghi San không có cách nào bỏ qua chuyện này, cô ta còn có một vài cách. Cô ta không cho rằng chuyện này đã hoàn toàn không thể xoay chuyển được nữa. Đợi đến khi Sử Tác hết giận, cô ta sẽ tới tìm hắn. Cô ta tin tưởng Sử Tác sẽ không nhẫn tâm với mình như vậy,.

Thẩm Nghi San mặc bộ quần áo ban đầu của mình và đi ra khỏi đại sảnh. Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập vẫn chờ cô ta ở bên ngoài.

Thấy cô ta đi ra, cả hai mới bớt lo lắng: "Nghi San à, sao con không nói với cha mẹ một tiếng?"

"Chuyện này có gì hay mà nói chứ? Chẳng lẽ bà biết thì về sau sẽ lừa gạt bà ta sao?" Vì chuyện này, vẻ mặt Thẩm Lập vẫn không tốt.

Nhưng nói thật, từ đầu đến cuối Thẩm Lập chưa từng nói gì, không phải bởi vì ông ta không có lời nào để nói, mà bởi vì ông ta đã không còn muốn nói gì về hành vi của con gái mình nữa.

Thẩm Nghi San chắc cũng hiểu rõ, nếu như Thẩm Lập biết cô ta nói dối thì chắc chắn sẽ không để cho cô ta kết hôn, cho nên cô ta mới lựa chọn nói dối.

"Bây giờ nói những chuyện này thì có tác dụng gì? Không phải tất cả đều không thay đổi sao?" Tâm trạng Thẩm Nghi San rất tệ, cũng không có thái độ tốt với cha mẹ mình: "Hai người về nước trước đi, ở đây cũng không giúp được gì đâu."

Nghe được Thẩm Nghi San nói vậy, Vạn Nhân Mật kinh ngạc: "Con không về với cha mẹ à?"

"Không về, ở đây con còn chuyện chưa hoàn thành. Chờ con làm xong, con nhất định sẽ trở về." Thẩm Nghi San làm sao có thể hết hy vọng được.

Vạn Nhân Mật căn bản lo lắng khi để Thẩm Nghi San một mình ở lại đây: "Cái gì? Vậy con muốn gì nữa? Còn muốn tiếp tục dây dưa với Sử Tác sao?"

"Mẹ, con có thai." Thẩm Nghi San lại nhấn mạnh. Cô ta chỉ muốn nói cho mẹ của mình biết, cô ta nói mình có thai cũng không phải là nói dối, mà nó thật sự tồn tại.

"Nhưng con không thể sinh nó ra được. Sức khỏe của con cũng không cho phép con làm vậy." Vạn Nhân Mật một mực phản đối: "Con đã quên bài học lần trước à?"

"Bài học gì? Đứa trẻ sinh ra liền chết sao? Con biết nó sinh ra sẽ chết, nhưng để có thể giữ người đàn ông kia lại, con còn có cách nào chứ?" Thẩm Nghi San nói đến con của mình mà không có chút tình cảm nào.

Đối với cô ta, đứa trẻ chỉ là lợi thế mà thôi.

Thẩm Nghi San coi thường chuyện dựa vào đứa trẻ để cho gia đình vững chắc. Có thể trước đó cô ta làm như thế, hôm nay cũng làm như thế. Thậm chí, mỗi lần cô ta dâng lên một đứa trẻ, đối phương cũng không muốn tiếp tục với cô ta nữa.

Đều là có thai, vì sao giữa cô ta và Vạn Tố Y lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

"Mẹ, mẹ có thể lấy được thêm ít tiền từ chỗ của Tố Y không?" Thẩm Nghi San dường như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên hỏi Vạn Nhân Mật.

Vạn Nhân Mật trực tiếp từ chối Thẩm Nghi San: "Con đang suy nghĩ gì đấy? Tiền gì chứ! Con bé đó vốn không muốn cho mẹ tiền, lần này đã coi như là ngả bài, muốn lấy thêm tiền thì rõ ràng là nằm mơ!"

"Nhưng con cần tiền." Nếu như Vạn Tố Y bên kia không thể bỏ vốn cho cô ta, vậy cũng chỉ có thể đưa tay đòi từ chỗ Vạn Nhân Mật.

Vạn Nhân Mật nhíu mày nhìn Thẩm Nghi San. Dù nói thế nào đi nữa cũng là con gái của mình, nếu bảo bà ta nhìn con gái ruột chịu uất ức thì không có khả năng.

Thẩm Nghi San không muốn về cùng bọn họ đã là chuyện chắc chắn rồi. Vạn Nhân Mật khuyên bảo cô ta không được, nên cũng quyết định từ bỏ ý định này.

"Mẹ biết rồi." Vạn Nhân Mật nặng nề thở dài. Cho dù Thẩm Nghi San không nói gì, nhưng nhìn mắt bà ta vẫn có thể hiểu được.

Thẩm Nghi San nhìn Vạn Nhân Mật cười: "Cảm ơn mẹ."

Vạn Nhân Mật luôn thương yêu Thẩm Nghi San, hình như đã quên mất mình còn có một cô con gái khác.

Vạn Tố Y ngồi ở trên xe của Mạnh Kiều Dịch trở về nhà. Đọc đường đi, cô đều không nói gì, vẻ mặt rất cô đơn.

Về đến nhà, Vạn Tố Y trực tiếp về phòng của mình, thậm chí cũng không ăn cơm tối.

Mạnh Kiều Dịch bê cháo lên cho cô, múc từng thìa đến trước mặt cô: "Anh vừa khen thì em lại quên mất à? Không phải anh đã nói với em, chuyện gì có thể đều bỏ qua hết mà? Em cũng cố gắng thử bỏ qua chuyện lần này đi."

"Em cũng muốn, nhưng em làm không được." Vạn Tố Y thành thật trả lời Mạnh Kiều Dịch.

Cho dù cô muốn chỉ duy trì quan hệ ngoài mặt cùng Vạn Nhân Mật, nhưng Vạn Nhân Mật không muốn có bất kỳ quan hệ gì với cô, vội vàng phủi sạch. Điều này ít nhiều cũng khiến Vạn Tố Y thấy bị tổn thương.

"Em ăn một chút đi?" Mạnh Kiều Dịch đưa thìa cháo đến bên miệng cô và hỏi.

Vạn Tố Y lắc đầu: "Em không muốn ăn."

"Bây giờ em không thể đói bụng được." Mạnh Kiều Dịch nhíu mày nghiêm túc nhìn cô nói.

Ánh mắt Vạn Tố Y chậm rãi nhìn bát cháo, cuối cùng cũng mở miệng ăn một miếng.

Trong lúc này, cô thật sự không thể để mình bị đói được, nó sẽ có hại cho con cô.

"Ăn xong em cố gắng ngủ một giấc, ngày mai sẽ không có chuyện gì nữa." Mạnh Kiều Dịch dặn dò Vạn Tố Y.

Từ ngày mai về sau, không chỉ không có chuyện gì, cô cũng sẽ không gặp phải người mình không thích nữa.

Ngày mai, Vạn Nhân Mật và Thẩm Lập sẽ phải trở về.

Lần này, bọn họ ở trong nước gây ra chuyện cười lớn như vậy, về sau hẳn sẽ ít về nữa.

Bọn họ càng không trở lại thì càng tốt cho Vạn Tố Y. Mạnh Kiều Dịch cho là như thế.

Vạn Tố Y nghe theo lời Mạnh Kiều Dịch nói, ăn một chén cháo rồi tắm rửa. Cho dù còn có thể nhớ tới vài câu nói ban ngày nhưng cô vẫn nằm trong giường, cố dỗ mình ngủ.

Sau khi Vạn Tố Y đến trên giường, rõ ràng không quá buồn ngủ nhưng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Một lát sau Mạnh Kiều Dịch lại vào đây. Anh nhìn Vạn Tố Y ngủ say, đắp chăn cho cô rồi lấy đi chén đũa.

Lo lắng hôm nay Vạn Tố Y sẽ miên man suy nghĩ, Mạnh Kiều Dịch đã cho chút nguyên liệu vào cháo cho Vạn Tố Y dễ ngủ. Thật may là cô ấy đã ăn và cũng ngủ rồi.

Sau khi đưa đồ ra ngoài, Mạnh Kiều Dịch lại ngồi xuống bên cạnh Vạn Tố Y, cúi người hôn lên trán cô: "Không sao, có anh ở đây rồi."