Chẳng mấy chốc, dòng máu đỏ ửng giữa môi và răng của hai người, nhưng Dư Thiệu Lâm không có ý định buông cô ra.
Cánh tay Nguyễn Ca bị hắn kẹp chặt được thả lỏng, điên cuồng đánh vào lưng hắn. Lúc này, Dư Thiệu Lâm không có chút ý định buông cô ra. Nhưng Nguyễn Ca trong lúc vô ý đẩy cánh tay của dư Thiệu Lâm, Dư Thiệu Lâm theo phản xạ tự nhiên thả lỏng tay hắn.
Cánh tay Dư Thiêu Lâm vừa bị Nguyễn Ca đẩy là cánh tay mà hắn bị thương, Nguyễn Ca chạy thoát, lập tức thoát chạy khỏi hắn.
Nguyễn Ca từ trên ghế sofa đứng dậy, biểu cảm trên mặt vô cùng hổn loạn, nhất là khóe môi vô cùng thảm hại, khóe môi và chóp mũi của cô dính đầy máu của Dư Thiệu Lâm.
“Đều là do anh tự chuốc lấy!” Nguyễn Ca nuốt nước bọt, nhìn Dư Thiệu Lâm một tay ôm lấy cánh tay còn lại.
Vùng trán của Dư Thiệu Lâm rất nhanh toát ra mồ hôi liti, cánh tay kia của hắn dướng như rất đau, hắn ôm lấy cánh tay, ngón tay đnag run rẩy.
Lúc này Nguyễn Ca đứng cách hắn rất xa có chút sợ hãi, cô sít lại gần hơn, lo lắng hỏi: “anh...anh không sao chứ?”
“Không sao....” Dư Thiệu Lâm dường nhu muốn an ủi Nguyễn Ca đang hoảng hốt, nhưng lời nói ra có vài phần run rẩy.
Nguyễn Ca bước nhẹ tiến lại gần hắn hơn, cúi người xoắn tay áo hắn lên, một cùng sưng đỏ trên cánh tay hắn, chính giữa vết sưng lại bầm tím, rất đáng sợ.
“Cái này...sao lại như thế này....” Nguyễn Ca không nghĩ ra chỉ đẩy Dư Thiệu lâm một cái, lại làm Dư Thiệu Lâm bị thương nặng như thế này.
“Không liên quan đến em, là do lúc sáng ngã.” Dư Thiệu lâm nhìn vào mắt Nguyễn Ca giải thích, việc này vốn dĩ không liên quan nhiều đến Nguyễn Ca, Dư Thiệu Lâm không muốn Nguyễn Ca nhận trách nhiệm về mình.
“Lúc đó sao anh không đi bệnh viện?” Nhạc Nhất Nhạc hôm nay đánh ngã Dư Thiệu lâm, cú ngã thật sự rất nặng, nhưng nếu lúc đo bệnh viện sẽ không nặng như thế này, để một thời gian rất lâu rồi, bây giờ cánh tay thành ra như thế này, e là phải nghỉ thương một thời gian.
“Tôi đưa anh đi bệnh viện.” Nguyễn Ca tạm thời quên đi chuyện không vui lúc nảy, cô nhận định bây giờ Dư Thiệu Lâm không có khả năng làm hại cô.
Hắn trở nên như thế này rồi, làm gì còn sức lực mà giữu đươc cô.
Nguyễn Ca đỡ hắn đứng dạy định đua hắn đi bệnh viện, Dư Thiệu Lâm lại nhắc nhở cô: “em bây giờ không sợ bị người khác truy hỏi nữa sao? Đưa anh đi bệnh viện em phải chuẩn bị sẵn tinh thần.”
Dư Thiệu Lâm không nói tiếp cuối mặt, nhưng Nguyễn Ca hiểu hắn muốn nói gì. Hắn muốn nói là, nếu như bây giờ đưa hắn đi bệnh viện, vậy thì, lời nói lúc trước của Nguyễn Ca đều bị đòa mộ, giữa cô và Dư Thiệu Lâm không hề trong sáng như thế cũng đc xác nhận.
Động tác Nguyễn Ca đỡ Dư Thiệu lâm có chút do dự, cô đã nổ lwucj một thời gian dài như vậy, nếu như trở về thời khi trước giải phóng, cô tỏ ra không muốn lắm.
“Hay là, tôi cho người.....”
Nhanh chóng, Dư Thiệu Lâm nghe được giọng điệu muốn thương lượng của Nguyễn Ca, không đợi Nguyễn Ca nói hết, Dư Thiệu Lâm ngắt ngang lời cô: “Tôi có người bạn chuyên về việc này, em lấy điện thoại của tôi lại đây, tôi nói anh ta đến đây.”
Lúc này Nguyễn Ca không kịp suy nghĩ Dư Thiệu lâm có ý gì, lập tức cầm điện thoại của Dư Thiệu Lâm qua.
Dư Thiệu Lâm nhắn tin cho bạn của anh ta, sau đó lại ngồi về vị trí ban nảy.
Nguyễn Ca ngồi bên cạnh không hề lên tiếng, ngồi cùng hắn đợi bác sĩ đến.
Nguyễn Ca không muốn Dư Thiệu Lâm ỏ đây xảy ra vấn đề gì, nếu như Dư Thiệu Lâm thật có chuyện gì, Nguyễn Ca được coi như mắc nợ Dư Thiệu lâm, người mà cô không muốn mắc nợ nhất chính là Dư Thiệu Lâm.
Nhưng mà vốn dĩ sẽ chẳng có chuyện gì, là do Dư Thiệu Lâm tự làm thành bộ dạng như bây giờ, nếu như ngay từ đầu Dư Thiệu lâm đi bệnh viện ngay, thì cũng sẽ không bị thương nặng đến thế. Nhưng dù nói thế nào đi nũa, chuyện này cũng có một chút liên quan đến Nguyễn Ca.
Nguyễn Ca vẫn trầm mặc không nói gì, nhưng ánh mắt chốc chốc lại nhìn về cánh tay Dư Thiệ Lâm. Dư Thiệu lâm cũng không nói gì, vô cùng thích thú với ánh mắt của Nguyễn Ca, ánh mắt cô nhìn hắn không giống như trước có nhiều cảm xúc, bây giwof cô đang nghĩ gì Dư Thiệu lâm cũng không rõ nhưng chính là có một niềm vui không nói nên lời.
Qua rất lâu, bác sĩ mới đến.
Lúc Nguyễn Ca mở cửa cho bác sĩ, bác sĩ lập tức chạy vào: “Thiệu lầm? cậu sao vậy?”
“Xem cánh tay của tớ? Dư Thiệu Lâm đau khổ lên tiếng, nhìn hắn có phần yếu ớt.
Nhưng không phải hắn vì muốn giành được sự thương hại của Nguyễn Ca mà giả bộ như thế, mà là cánh tay của hắn thật sự rất đau.
Bác sĩ kiểm tra cánh tay của Dư Thiệu Lâm, giữ chặt cánh tay hắn, tìm chuẩn vị trí, mãi một hồi mới được xem là an tâm “rắc” đẩy lên trên một cái!
“A.....” Dư Thiệu lâm không kiềm chế được cơn đau hét lên một tiếng.
Thật sự rất đau, thậm chi Dư Thiệu Lâm có chút không chịu nổi nũa rồi.
“Cậu bị trật khớp, bây giờ ổn rồi... Có điều, đau như thế này cậu làm sao mà ráng được đến bây giờ vậy?” bác sĩ chau mày chấp vấn Dư Thiệu Lâm.
Vết thương này rất là đau, không biết hắn rốt cuộc là dùng cách gì chịu đựng được.
Môi Dư Thiệu lâm trắng bệch, vùa cười vùa trả lòi câu hỏi cảu cậu bạn: “dựa vào mỹ nhân.”
Cậu bạn bác sĩ nghe Dư Thiệu Lâm nói, bất giác đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Ca: “đây vị phu nhân đó của cậu?”
“Ừm.”
“Không phải....”
Một người thừa nhận, một người phủ nhận. Điều này làm bác sĩ không thể không tò mò, nhưng nhìn ánh mắt Dư Thiệu Lâm cũng không hỏi thêm gì nhiều, chỉ xem như hai người bọn họ đang giận nhau: “cậu gửi tin nhắn cho tớ bảo sắp chết rồi, tớ còn tưởng có tình hình gì rất nghiêm trọng.”
Bác sĩ vừa nói, lại nhìn về cánh tay Dư Thiệu Lâm. Vốn dĩ trật khớp đối với bác sĩ mà nói thì không xem là vết thương nghiêm trọng, nhưng Dư Thiệu Lâm để lâu như vậy, anh có lẻ không thể nói là không nghiêm trọng: “không ngờ tình hình nghiêm trọng thật.”
“Dư phu nhân, mấy hôm nay e rằng phải làm phiền cô chăm sóc cậu ấy, cánh tay cậu ấy tạm thời không thể động đậy, tốt nhất cũng đừng để cậu ấy đi quay phim, tĩnh dưỡng tầm nủa tháng, đến lúc đó tôi lại đến xem tình hình.” Cậu bạn bác sĩ lúc này như thể đang ra công giúp đỡ, neus như hai người đang cải nhau giận hờn, cho hai người một lí do nhất định phải ở với nhau, không đến mấy ngày là ổn thôi.
Cậu bạn bác sĩ nói xong thì thu dọn hành lí chuẩn bị ra về, Nguyễn C lắp bắp, có những lời nói cần kết thúc, cô không thể để người khác hiểu lầm như thế này.
Tay đau...em giúp anh rót ly nước.” Dư Thiệu lâm dùng cánh tay còn lại kéo tay Nguyễn Ca bộ dạng rất đáng thương mở lời.
Ánh mắt Nguyễn Ca nhìn hắn đầy căm hận, nhưng lại không thêt không giúp hắn lấy nước...
Bây giờ Dư Thiệu Lâm có bằng chứng rõ ràng làm lí do để ở đây, hắn không đi đâu cả.
Nhưng Nguyễn Ca không hề có ý định ở lại chăm sóc hắn: “mấy hôm nay tôi sẽ mời y tá đến chăm sóc anh.”