Ở vị trí của Vạn Tố Y, Lương dần không nên làm phiền cô. Đứng ở vị trí của mình, hắn càng không nên làm phiền cô.
Bây giờ đối diện với đôi vợ chồng tình cảm này, chỉ làm cho bản thân
Lương Dần thêm ngượng ngùng.
Lương Dần chôn chân tại chỗ, không đi ra ngoài, cũng không rời đi. Cho đến khi nhìn thấy bóng lưng hai người ròi đi, Lương Dần chuẩn bị quay về phòng bệnh, nhưng không biết Lý Nhược Hàm từ bao giờ đã xuất hiện bên cạnh Lương Dần.
“Rất đẹp đúng không.” Lý Nhược Hàm nhìn thấy Lương Dần quay mặt lại, cười nhạt hỏi.
“Em nói cái gì?” Lúc Lương Dần hỏi câu hỏi này, hắn không rõ, hắn thất sự không biết Lý Nhược Hàm đang nói gì?
Lý Nhược Hàm giống như một dây pháo, để cô một mình đối diện với Lương Dần ngọn đuốc này không sao, nhưng khi Vạn Tố Y xuất hiện bên cạnh ngọn đuốc, đối với Lý Nhược Hàm mà nói, không còn nghi ngờ gì nữa rằng ngọn đuốc đã đốt vào dây pháo. Dây pháo sau khi được mồi lửa, tự nhiên sẽ nôt tanh tách tanh tách không hồi kết..
“Em hỏi anh Vạn Tố Y có phải là rất đẹp không.” Lý Nhược Hàm ngẫng caao cằm thần thái nghiêm túc lại nghiêm trang chăm chăm nhìn Lương Dần.
Lương Dần lo cho Kha Kha như thế, mà Kha Kha vùa mới tỉnh dậy, Lương Dần đã rời đi, Lý Nhược Hàm còn tưởng là có chuyện gì lớn lắm, không ngờ là đi đến nhìn Vạn Tố Y.”
“Cô ấy đã cứu Kha Kha, anh là đến cảm ơn cô ấy.” Lương Dần đã quen với việc Lý Nhược Hàm càm ràm mãi vè chuyên gì có liên quan đến Vạn Tố Y.
“Cảm ơn? Vậy tại sao anh không đi ra đó cảm ơn? Nhìn thấy cô ta đang ở vói chồng nên sợ? Nếu như thật sự muốn cảm ơn thì sợ cái gì?” Lý Nhuocj Hàm chỉ cần bát được một chuyện là bắt đầu nói luyên thuyên không nghỉ.
Lương Dần nhắm mắt hít một hơi thật sâu, kiềm nét cảm xúc của mình: “Nhước Hàm, những gì anh đã húa với em anh đều sẽ làm được, đây không phải là lời nói dối, anh hy vọng em tin tưởng anh.”
“Em cũng hy vọng em tin tưởng anh. Nhung tại sao luôn cứ xảy ra những chuyện làm em không thể nào tin tưởng được? Tại sao anh không thể quên được Vạn Tố Y? Tại sao nhất định phải nhó cô ta? Em rốt cuộc là có điểm nào không bằng cô ta?” Lý Nhược Hàm nghe Lương Dần nhắc đến tin tưởng, tâm trạng lại trở nên kích động.
Giọng nói của cô to đến mức đủ để gây sự chú ý đến những người xung quanh ở bệnh viện.
Lương Dần hai tay đưa lên làm động tác dừng lại, không hề muốn chuyện này tiếp tục: “Vấn đề này chúng ta về nhà nói, bây giờ anh đi xem Kha Kha.”
“Lương Dần!” Lý Nhược Hàm không có ý định sẽ bỏ qua, cô hét tên hắn đầy phẩn nộ: “anh vĩnh viễn cũng không thể nào, anh đừng quên rằng chồn cô ta là ai! Còn nũa, cô ta có thai rồi, vị trí của cô ta ở Mạnh gia sẽ càng ngày càng vững chắc, chỉ cần cô ta vững chắc rồi thì anh sẽ không bao giờ có cơ hội.”
“Anh cũng không có suy nghĩ gì về cô ấy.” Lương Dần chỉ nói với Lý Nhược Hàm một câu như thế.
Hai tay bên người của Lý Nhược Hàm vì câu nói của hắn mà nắm chặt lại, không có suy nghĩ gì sao? Lý Nhược Hàm luôn cảm thấy không giống như thế
Lý Nhược hàm không biết cô nên nhận xét như thế nào, nhung những lời nói lúc nảy cô nói, không chỉ đơn giản là nhắc nhở Lương Dần, cũng là nhắc nhở chính mình.
Nếu như cố con,có thể sẽ làm cho con tim của Lương Dần ở nhà càng vững chác hơn.
Thật ra cô cũng nên có con rồi. Từ lúc Cô và Lương Dần kết hôn cho đến nay, cô đã muốn sinh cho Lương Dần một cậu con trai nhưng không biết tại sao, cô không thể có thai. Vì thế cô đã đi xem bác sĩ, nhưng không hề có vấn đề gì.
Nếu như việc có thai cũng cần có sự may mắn, vậy thì ông trời đã mang may mắn ban hết cho Vạn Tố Y, không chừa cho cô một chút nào.
Vnaj Tố Y lại bị Lý Nhược Hàm một lần nũa nhắc đến nhung lần này không hề xuất hiện hiện tượng hắc hơi. Có điều, chuyện hôm nay thật sự khiến Vạn Tố Y rất mệt, đến công ty cũng không muốn lên, dứt khoát nói Mạnh Kiều Dịch đưa cô về nhà nghỉ ngơi.
Vạn Tố Y hôm nay không muốn đến công ty, hơn nữa còn tỏ ra rất yếu đuối, Mạnh Kiều Dịch muốn chăm sóc cô nên cũng không đến công ty.
Nghe Mạnh Kiều Dịch không đến công ty, gương mặt Vạn Tố Y lập tức nở nụ cười: “Vậy hôm nay chúng ta làm gì?”
“Vừa nảy không phải nói là rất mêt muốn ngủ sao?” Mạnh Kiều Dịch nhướng mày, cảm thấy Vnaj Tố Y không mệt như cô nói.
“là tâm mệt, hôm nay thật là rắc rối. Nghỉ ngơi cũng không nhất định sẽ sẽ ngủ, vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm con người thư giản.” Vạn Tố Y ưỡn người lười biếng nói.
Mạnh Kiều Dịch muốn nghe Vạn Tố Y nói vài chuyện có thể khiến con người thư giản: “Ví dụ như?”
“Ví dụ như xem một bộ phim, hoặc bàn bạc chuyện trang trí phòng cho các con.” Mặc dù bây giờ đến ngày con chào đời, thời gian cảm thấy còn quá sớm nhưng chuẩn bị mọi thứ thì sẽ không cảm thấy sớm như thế.
“Em muốn trang trí như thế nào?”
Vạn Tố Y mặc dù lấy hai cái ví dụ, nhưng cô càng thích làm gì, Mnahj Kiều Dịch rất rõ.
Vạn Tố Y nghiêm túc nghĩ ngợi một lúc, thật ra lúc trên đường về nhà cô có một ý tưởng cô rất thích, nhưng không biết nói như thế nào.
“Em muốn hay là mình dựa theo phong cách của phòng đồ chơi mà thiết kế, màu sắt của phòng cũng không cần suy nghĩ chọn màu gì. Dùng hình dạng bên ngoài của các món đồ chơi làm giấy dán tường, còn giường, dụng cụ gia đình v.v thiết kế đều có thể dùng hình dạng đồ chơi làm chủ, thiết kế rất đơn giản, có lẻ cũng sẽ hợp với sở thích của trẻ con, quan trọng nhất là có thể dùng nhiều màu sắc, đối với khả năng nhận diện màu sắc của con cũng là chuyện tốt.” Với tư cách làm mẹ, suy nghĩ của Vạn Tố Y cũng rất toàn diện.
Cô nói là tùy tiện nghĩ một chút, chính là dồng thời với việc nghĩ ra cả một bộ phương án.
Mạnh Kiều Dịch im lặng lắng nghe, biểu cảm trên mặt rất chi là tán thường không phủ nhận: “Nghe có vẻ cũng không tệ, nếu như xác định, có thể làm như thế.”
“Anh không có ý kiến gì sao?” Vạn Tố Y nghi ngờ nhìn Mạnh Kiều Dịch, cô không tin Mạnh Kiều Dịch không có một chút ý kiến gì.
Mạnh Kiều Dịch thích trẻ con như thế, có lẻ trong lòng đã sớm lên kế hoạch rồi. Vạn Tố Y không phải là một người độc tài, nếu như Mnahj Kiều Dịch cũng có kế hoạch của anh, hai người hoàn toàn có thể thương lượng.
“Những gì anh nghĩ không thua xa Y Y.” Nghe kế hoạch của Vạn Tố Y, Mạnh Kiều Dịch đã bị thu hút rồi, quên mất suy nghĩ của mình.
Vạn Tố Y cắn môi mãi một hồi mới lên tiếng: “được thôi”
“Em phải gọi điện thoại cho mẹ.” cuộc nói chuyện của Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y vừa kết thúc, Vạn Tố Y cầm lấy điện thoại của mình tự nói một mình.
Mỗi lần, cô đi bệnh viện kiểm tra về đều gọi điện thoại báo với Dương Thục Nghi để bà được yên tâm.
Dương Thục Nghi nguyên ngày hôm nay đều đợi điện thoại của Vạn Tố Y, lúc này Vạn Tố Y gọi điện thoại đến, Dương Thục Nghi bắt máy: “Tố Y à, hôm nay sao muộn thế này? Không phải buổi snags đã đi khám rồi sao?”
“Không đi trễ ạ, còn về nhà được một lúc rồi.” Vạn Tố Y không hề nói chuyện xảy ra trên đường đi, sợ Dương Thục Nghi lo lắng. Cô chỉ báo cáo tình hình sức khỏe của mình: “hôm nay con đi gặp bác sĩ Chu, bác sĩ nói mọi thú đều ổn, không cần lo lắng,chỉ cần giữ được như vậy là tốt rồi.”