Ông Xã Hợp Đồng

Chương 361




“Hôm nay có vẻ ổn đây, có món anh thích.” Nụ cười trên khóe môi Vạn Tố Y rõ nét hơn, cô ngồi vào chỗ của mình mà lên tiếng.

Mạnh Kiều Dịch nhìn chăm chú cô, trong ánh mắt đó, ngoại trừ sự quan sát ra còn có chút an ủi. Anh đã phát hiện cô có phần khác trước rồi. Vạn Tố Y trước đây hay giấu chuyện không vui trong lòng, cô bây giờ hình như đã học được cách bài trừ những chuyện không đáng bận tâm; dù chuyện đó có khó chịu đến mấy, cô cũng biết cách để không nghĩ nữa.

Ví như thái độ của Thẩm Nghi San hôm nay,nếu như là Vạn Tố Y của trước đây, e là đến cơm cô cũng không ăn nổi. Nhưng cô bây giờ không mảy may để bụng chuện đó nữa.

“Anh không ăn cơm sao?” Vạn Tố Y để ý thấy ánh mắt của anh, liền cười tươi mà nói.

“Tối nay có muốn uống chút rượu không?” Mạnh Kiều Dịch hỏi mà không hề nhìn thẳng Vạn Tố Y, ánh mắt hướng về phía tủ rượu.

Nghe hỏi vậy, mắt Vạn Tố Y bỗng lấp lánh: “em uống được sao?”

“Anh hỏ bác sĩ rồi, có thể uống một chút.” Mạnh Kiều Dịch nói mà cầm hai chiếc cốc đến.

Vạn Tố Y nhìn chiếc cốc mà ánh mắt lấp lánh, nếu như đồ mở nắp mà nằm trong tay cô, chắc cô đã sớm cầm lấy trai rượu, mở nắp mà đổ đầy cốc.

Vạn Tố Y trước đây cũng không hề thích uống rượu vang, nhưng lâu quá không đụng đến, cô vẫn muốn uống chút. Đây e cũng là tâm lí nổi loạn, càng những thứ không được phép đụng tới càng muốn thử một lần.

“Một chút thế này thôi sao?” Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều Dịch chỉ rót đủ một ngụm rượu vào cốc cô mà hỏi với giọng không mấy cam lòng.

Mạnh Kiều Dịch nhướng mày với cô, giữa hàng mi đầy vẻ xác nhận: “ừ, chỉ được phép uống từng đấy thôi.”

“Được thôi.” Có một chút còn hơn là không có.

Vạn Tố Y thử một chút, lúc này đây, vị rượu vang đắng chát trong miệng cô tan ra ngọt ngào.

Vạn Tố Y một hớp uống cạn chỗ rượu trong cốc. Uống xong cô hít một hơi mà xoa bụng mình: “em rốt cuộc cũng hiểu tại sao lại nói người mẹ là người vĩ đại nhất rồi.”

“Uống một ngụm rượu mà em đã giác ngộ rồi sao?” Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y, thái độ của cô khiến anh rất buồn cười.

Vạn Tố Y gật đầu: “mang bầu mười tháng, mười tháng thật là lâu quá đi, trong thời gian này người mẹ phải nhịn ăn nhịn uống, dù có cảm cúm bệnh tật nhiều khi cũng chỉ được phép chữa trị qua loa. Trừ mấy thứ này ra, sự đau đớn lúc sinh con Vạn Tố Y chưa từng trải nên cô chưa thể gộp vào mà nói.

Mạnh Kiều Dịch nhất đồng ý kiến với Vạn Tố Y: “thế nên từ lúc em bắt đầu mang thai, anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng ta chỉ để một đứa con duy nhất.”

“Em đang nói về sự vĩ đại của người mẹ, chuyện này thì liên quan gì đến việc đẻ bao nhiêu đứa con?” Vạn Tố Y chớp mắt không hiểu lắm.

“Người mẹ tất nhiên là vĩ đại rồi, cũng không liên quan đến chuyện anh nói. Nhưng mà không nhất thiết phải bắt em chịu đựng những đau khổ khó, anh chỉ cần một đứa con là đủ.” Mạnh Kiều Dịch biết rõ anh đang nói về điều gì.

Vạn Tố Y chống cằm nhìn anh mà nói: “vậy nếu em sinh đứa con không như anh mong muốn thì sao?”

Mạnh Kiều Dịch nếu như thích con trai mà cô lại sinh con gái và ngược lại, thì anh tính sao?

Mạnh Kiều Dịch đặt tay lên bàn, khuôn mặt điển trai sát lại gần hơn: “ cho dù là con trai hay con gái, chỉ cần là con của chúng ta anh đều thích.”

Vạn Tố Y ngưng cười, nhưng cũng đã bị anh cảm động. Đúng thật là không có câu hỏi hóc búa nào có thể làm khó được anh. Cho dù câu trả lời của anh không như ý cô muốn nhưng Vạn Tố Y cũng không có cách nào để cảm thấy không vừa lòng.

“Vậy em nâng cốc không thay rượu nha, chúc Mạnh tiên sinh được như ý.” Dù là bé trai hay bé gái, Vạn Tố Y đều hy vọng Mạnh Kiều Dịch sẽ vừa lòng.

Mạnh Kiều Dịch nhấc cốc, xác nhận với Vạn Tố Y: “Nhất định rồi.”

Vạn Tố Y nhìn Mạnh Kiều, cảm giác có chút gì đó lâng lâng rất lạ, cảm giác như đang trong đêm động phòng hoa chúc, mà còn là cảm giác rất cổ điển.

Hôm sau, cô dậy từ sớm nhưng không qua công ty, mà cùng Mạnh Kiều Dịch qua kiểm tra thai.

Trên đường đến bệnh viện, rất nhiều biển quảng cáo đã bắt đầu dán poster quảng có hình Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch.

“Phí quảng cáo lần này em tiêu đúng chỗ đấy chứ.” Vạn Tố Y nhìn qua cửa sổ xe mà thốt ra.

“Sao? Sao em nói vậy?” Mạnh Kiều Dịch tập trung lái xe nên không để ý.

“Anh xem bên đường kìa?” Vạn Tố Y nhắc anh.

Mạnh Kiều Dịch nhìn ra ngoài, mạn nguyện mà nhìn hình mình ngoài đó.

“Những bức ảnh này, nghe chừng lại là chủ để cho người khác nhiều chuyện.” Mạnh Kiều Dịch chậm rãi nói, chỉ cần là sự kiện gì anh tham gia, sẽ có một đám người vì muốn lấy lòng anh mà nhảy vào chớp thời cơ.

Thế nhưng, con đường dán đầy ảnh Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch nhanh chóng không còn an toàn nữa,bắt đầu xảy ra tắc nghẽn giao thông. Không phải ảnh của hai người đem đến phiền phức, mà là phía trước xảy ra tai nạn.

Rất nhiều chủ xe đều vây đến xem náo nhiệt nhưng không ai chịu giơ tay giúp đỡ người bị nạn.

Vạn Tố Y ngồi yên một lúc, phát hiện đoạn đường này chắc không dễ dàng gì mà thông được nữa.

“Có chuyện gì vậy?” Cô nới dây an toàn ra, đi ra ngoài xem tình hình.

Mạnh Kiều Dịch thấy vậy cũng đi theo.

Phía trước, một người phụ nữ đang ôm một đứa bé mình mẩy đẫm máu mà cầu cứu, nhưng rất nhiều người đứng xem, đứng quay phim xung quanh lại không hề có ý định đi lên giúp đỡ.

Vạn Tố Y quay sang nhìn Mạnh Kiều Dịch mà cúi người hỏi: “anh không sao chứ?”

“Cứu cứu cháu gái tôi, làm ơn giúp tôi với...” người phụ nữ đó kéo tay Vạn Tố Y cầu cứu, nhưng sau khi nhìn rõ mặt lại lập tức ngây ra.

Vạn Tố Y bất ngờ nhận ra là Tào Lan! Cũng ngây người ra phút chốc. Vậy cháu gái bà ta là.....

Kha kha!

Đồng tử của Vạn Tố Y bất ngờ căng ra, lập tức vung tay Tào Lan ra.... Kha Kha nằm im trong lòng Tào Lan, mắt nhắm nghiền, khuôn mặt toàn máu tươi.

“Kha Kha! Kha Kha!” Vạn Tố Y đỡ lấy mặt cô bé mà gọi, nhưng cô bé đã mất đi ý thức, không hề trả lời cô.

“Phải đưa đến bệnh viện ngay, không thể chậm trễ nữa!” Vạn Tố Y cúi xuống định bế lấy Kha Kha từ tay Tào Lan, nhưng động tác quá Mạnh kinh động đến bụng, khiến cô khụy xuống.

“Y Y!”