Ông Xã Hợp Đồng

Chương 355




“Nhiều như vậy à?” Mạnh Kiều Dịch nhướn mày,trong mắt anh thể hiện rõ sự bất ngờ, không thể tin được.

Vạn Tố Y đây là đang nói Mạnh Kiều Dịch, không phải chính mình, thế nhưng ngữ khí rõ ràng so với Mạnh Kiều Dịch còn chắc chắn hơn: “Đương nhiên rồi.”

“Nói anh nghe thử xem nào.” Mạnh Kiều Dịch vô cùng hưởng thụ chờ được Vạn Tố Y khen.

Vạn Tố Y một tay chống trên sofa, một bên mặt vốn đang hướng về Mạnh Kiều Dịch, đột nhiên quay lại, nhìn Mạnh Kiều Dịch cười tỉ mỉ liệt kê: “Người cao lại đẹp trai, độc lập tự chủ,năng lực cao, luôn giữ mình trong sạch, yêu thương vợ, có trách nhiệm với gia đình....”

Vạn Tố Y liệt kê từng cái một, nói mãi không ngừng, Mạnh Kiều Dịch nghe cô nói, trái lại không lo cô sẽ bỏ sót nhược điểm của mình, mà lại lo cô sẽ mệt, suy cho cùng ưu điểm của anh cũng quá nhiều đi.

“Được rồi, anh xin nhận lời khen của Mạnh phu nhân, anh rất vừa ý.” Đầu ngón tay Mạnh Kiều Dịch ấn trên môi Vạn Tố Y, ngăn cô nói, đầu ngón tay ma sát trên môi cô, không nỡ rời.

Vạn Tố Y cong mắt cười: “Bây giờ Mạnh tiên sinh lại có thêm một cái ưu điểm.”

“Cái gì?” Không những lực chú ý của anh bị cô thu hút mà đến đại não cũng bị Vạn Tố Y chiếm cứ. Căn bản không thể suy nghĩ gì nhiều, chỉ chăm chăm nhìn cô.

“Còn biết đóng kịch a.” Vạn Tố Y cười trêu Mạnh Kiều Dịch xem anh sẽ nói gì.

Nghe Vạn Tố Y ca ngợi như thế, Mạnh Kiều Dịch trái lại không biết nên vui vì có thêm một ưu điểm, hay là buồn vì cái ưu điểm này đã được Vạn Tố Y phát giác.

Lúc hai người nói chuyện, quảng cáo đã phát lại lần thứ hai rồi. Vạn Tố Y lại lần nữa chuyên tâm vào lượt xem, Mạnh Kiều Dịch thì lại thể hiện rõ sự không tập trung, mắt không để tâm vào quảng cáo.

Anh nhìn thấy Ui Da ở trong góc đi ra, cười chìa tay về phía Ui Da. Ui Da bây giờ được xem là tay sai đắt lực của Mạnh Kiều Dịch, thấy anh chia tay ra lập tức giơ cao cái mông chạy lại phía anh.

“Ui Da,hôm nay ăn no chưa?” Khi Mạnh Kiều Dịch trò chuyện với Ui Da thì trên mặt luôn nở nụ cười, cứ như thể đang đối xử với con của mình.

Vạn Tố Y không chú ý Mạnh Kiều Dịch nhưng giọng của anh hoàn toàn thu hút sự chú ý của cô.

Mỗi lần nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch trò chuyện với Ui Da, cô biết anh sẽ là một người cha tốt.

Vạn Tố Y ngồi trên sofa chăm chú xem quảng cáo, ít nhất cũng phải ba lần, lần này cũng không mấy tình nguyện đứng dậy: “Em đói rồi, hôm nay không biết nhà mình có gì ăn nhỉ?”

“Mì.” Mạnh Kiều Dịch vừa vuốt ve Ui Da vừa trả lời. Sắp xếp thực đơn trong nhà anh là người rõ nhất.

Vạn Tố Y dường như không tin anh sẽ nhớ, gọi Tôn Ích hỏi: “Hôm nay ăn gì?”

“Ăn mì ạ?” Tôn Ích cung kính trả lời

Vạn Tố Y sờ sau gáy, cái gì cũng không nói, tâm phục khẩu phục.

“Tiểu thư,chuyện cô bảo tôi theo dõi, giờ cô muốn nghe kết quả không.” Lúc này, Tôn Ích một mặt nghiêm túc hỏi cô.

“Uhm, anh nói đi.” Mặc dù đã quên rồi nhưng Vạn Tố Y vẫn muốn nghe.

“Chị của cô, cũng là cô Thẩm Nghị San đến bây giờ vẫn chưa về nước..... cũng không nghe cô ta bận việc gì, chỉ là.... dạo gần đây cô ta có tìm ông Tưởng Tiêu Trường.

“Cái gì?”

Vạn Tố Y nghe tên Thẩm Nghị San từ miệng Tôn Ích tâm trạng đã không tốt, nghe anh ta nói những điều này, trong nháy mắt đã nhen nhóm lên một chút khó chịu: “Hiệu trưởng tại sao lại không nói việc này.”

Vạn Tố Y không nghe Tưởng Tiêu Trường nhắc tới chị của mình, nếu như có gây khó khăn gì với anh ta thì nhất định người anh ta gọi điện thoại đầu tiên chính là Vạn Tố Y.

“Là như thế này, cô ta vốn là đi tìm Tưởng Tiêu Trường, nhưng ở đó lại gặp ông Lưu.... Nghe nói gần đây hai người rất thân thiết.” Tôn Ích vẫn là nói hết với Vạn Tố Y sau đó giải thích sau.

Vạn Tố Y nhíu chặt mày,cô không biết Thẩm Nghị San rốt cuộc muốn làm gì. Mặc dù cô và Thẩm Nghị San đã từng nói sau này sẽ không liên quan gì đến nhau. Nhưng Vạn Tố Y vẫn là có chút lo lắng, dù gì Thẩm Nghị San cũng là chị của cô.

“Được rồi,cậu xuống trước đi.” Tôn Ích vẫn có điều muốn nói nhưng Vạn Tố Y đã cắt ngang.

Tôn Ích nhìn Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch cung kính đi xuống nhà.

“Việc này, em không cần quản nữa.” Mạnh Kiều Dịch kéo mày của Vạn Tố Y nói.

“Nhưng mà...” Vạn Tố Y đầy lo lắng, nhưng không biết nên nói như thế nào.

Mạnh Kiều Dịch thở dài, vừa điềm tĩnh vừa lý trí nói với cô: “Em phải biết, việc này không phải em muốn quản là sẽ quản được, việc đã như thế này thì cũng ta cũng hết cách rồi.”

Thẩm Nghị San ở cùng với ai,quan hệ gần gũi với ai, việc này anh và cô đều quản không được. Thẩm Nghị San không phải đã 18 tuổi rồi, cô lại đã từng kết hôn, cũng đã là người trưởng thành, lựa chọn như thế nào thì cô biết cái nào tốt cho bản thân mình.

Quan trọng là cho dù chúng ta có quản được đi nữa thì Thẩm Nghị San cũng không thuận theo chúng ta.

“Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì....” Vạn Tố Y lúc này cảm thấy bản thân rất phiền phức, cô không nên nhúng tay vào việc của Thẩm Nghị San, nhưng trong lòng luôn có chút lo lắng.

“Đó cũng là việc của cô.”

Thẩm Nghị San cũng đã lớn rồi, cô ấy không đơn giản chỉ có quyền chọn, cô còn phải nên biết chịu trách nhiệm với sự chọn lựa của bản thân.

“Uhm.”

Mạnh Kiều Dịch nhìn vào con ngươi của Vạn Tố Y để cô tự quyết định,gật đầu đồng ý.

Mạnh Kiều Dịch cười nhẹ,kéo má cô: “Cứ quyết định thế đi,em không cần phải nghĩ nhiều nữa.”

“Em biết rồi.” Vạn Tố Y hiểu ý của Mạnh Kiều Dịch.

“Đi,ăn cơm thôi.” Mạnh Kiều Dịch vẫn không quên là Vương Tố Y đang đói.

Hôm nay đầu bếp nấu mì rất ngon, đặc biệt làm món mì sườn, không khác gì mấy món mì ngoài mấy quán nổi tiếng. Vì để chăm sóc cân bằng dinh dưỡng cho Vạn Tố Y, đầu bếp đặc biệt thêm một ít rau cải, thịt vào mì, hơn nữa còn chuẩn bị thêm trứng lòng đào mà Vạn Tố Y thích.

Một tô mì to nóng nghi ngút như thế đặt ngay trước mặt, Vạn Tố Y liền quên ngay việc của Thẩm Nghị San, chuyên tâm ăn mì.

Bản thân Vạn Tố Y không thích ăn mì cho lắm, Mạnh Kiều Dịch thì lại thích ăn, sau khi hai người ở chung với nhau, cô lại thích ăn mì, nếu như một tháng không ăn mì, thậm chí có lúc cô còn nhớ đến mì.

Có điều, mì hôm nay thật sự rất ngon, từ việc Vạn Tố Y ăn được bao nhiêu cũng có thể nhìn ra được. Tô mì lớn như thế không những ăn hết thậm chí nước lều trong tô cô cũng uống hết.

Ăn xong, Vạn Tố Y hài lòng thoả dạ: “ Mai vẫn còn mì, em vẫn có thể ăn được nhiều như thế này.”

“Nhìn bụng của em bây giờ giống như đang mang thai một cặp song sinh ý.” Mạnh Kiều Dịch nhìn cái bụng vừa to vừa tròn của cô trêu chọc.

Vạn Tố Y cười khúc khích, sờ bụng mình nói: “Chúng nó cũng ăn no rồi, cũng cảm thấy rất ngon.”