Lúc này, Mạnh Kiều Dịch đã cầm một chén canh đi ra: "Nào, em uống nhiều một chút."
"Cảm ơn." Vạn Tố Y cười tới mức mắt cong cong, nhận lấy chén canh.
Vạn Tố Y thật sự thích canh này, không chỉ có Dương Thục Nghi biết điều này, ngay cả Mạnh Kiều Dịch cũng biết.
Vạn Tố Y lại uống một chén canh, cô đã rất no, cũng không phải muốn ăn cơm luôn.
Nhưng cơm trong nhà đã làm xong, bây giờ không ăn có thể lại nguội mất.
Tối nay Mạnh Niên Nguyên vốn không dự định về tới ăn cơm. Ông đã hẹn với mấy người bạn sẽ tụ tập một chút. Nhưng nghe Dương Thục Nghi nói, hôm nay bảo con dâu về nhà ăn cơm, ông vẫn về rất sớm.
Mạnh Niên Nguyên đối xử với người con dâu này thật sự không tệ, ông thích Vạn Tố Y không hề kém hơn Dương Thục Nghi.
Vạn Tố Y thấy Mạnh Niên Nguyên trở về thì đặc biệt lễ phép chào: "Cha, cha về rồi."
"Tố Y à, có phải con quá khách sáo với cha chông như cha đây không vậy?" Mạnh Niên Nguyên cười đầy yêu thương, có chút hâm mộ nhìn Dương Thục Nghi: "Con cũng thật thiên viện, còn tốt với mẹ chồng con hơn cả cha."
Vạn Tố Y rõ ràng rất thích Dương Thục Nghi, có rất nhiều chuyện cô sẵn lòng nói với bà, nhưng lại ít nói chuyện với Mạnh Niên Nguyên.
"Xin lỗi cha, con cũng không phải cố ý..." Vạn Tố Y xin lỗi cười. Cô biết Mạnh Niên Nguyên chỉ nói đùa nên cũng không nhiều lời.
Mạnh Niên Nguyên khẽ cười. Cô cũng nói xin lỗi, ông tất nhiên không tiện nói gì thêm, chỉ gật đầu cười: "Được, được."
"Chỉ biết ghen tị không. Ông cũng không nhìn xem tôi bỏ ra bao nhiêu, tôi quan tâm con dâu thế nào. Ông à, bảo thương con dâu cũng chỉ nói miệng thôi." Dương Thục Nghi không cảm thấy Vạn Tố Y có gì thiên vị. Vạn Tố Y và mình thân thiết đều là do công lao mình bỏ ra.
Mạnh Niên Nguyên bị vợ mình nói một câu chặn lại thì không biết nói gì nữa, chỉ có thể cười lấp liếm: "Tôi thấy rồi, hay là bảo Tố Y và Kiều Dịch trở về đây ở đi. Đã bao nhiêu lâu không thấy bà khí thế như vậy chứ?"
Giữa bọn họ rất ít khi đấu võ mồm, càng không cần nói tới tranh luận gì đó.
Sau khi Vạn Tố Y tới đây thì rõ ràng đã kéo bầu không khí lên.
"Đúng vậy, Tố Y, đợi đến khi con sinh con ra thì trở về ở đây đi. Vừa lúc mẹ cũng có thể chăm sóc con." Dương Thục Nghi mượn cơ hội này mà đề nghị với Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y có hơi ngây người, không biết nên trả lời bà thế nào.
Vạn Tố Y không hề muốn ở lại đây. Thật ra không phải cô không thích sống cùng bọn họ, càng không phải bởi vì không muốn sống cùng Dương Thục Nghi còn có Mạnh Niên Nguyên. Cô chỉ cảm thấy có chút khoảng cách thì vẫn tốt hơn, như vậy ở trong lòng Dương Thục Nghi, ấn tượng về cô có thể sẽ tốt hơn một chút.
Hơn nữa, sẽ không xuất hiện nhiều chuyện phiền toái. Chuyện quan trọng nhất là hai bên cũng thấy không nặng nề, không cần lo lắng tới tâm trạng của nhau, tất nhiên quan trọng nhất vẫn là tự do.
Mạnh Kiều Dịch cũng không định trở về. Khi Dương Thục Nghi đưa ra chuyện này, anh lập tức mở miệng phản đối: "Mẹ, bọn con bây giờ như vậy rất tốt, nếu như trở về sẽ có rắc rối lớn."
"Rắc rối chỗ nào chứ? Chỉ cần bảo người giúp việc lái xe chở đồ tới đây là xong mà?" Dương Thục Nghi tất nhiên vẫn hi vọng bọn họ tới ở cùng.
Dù sao Dương Thục Nghi ở đây rất cô đơn, tuy có Mạnh Niên Nguyên ở cùng nhưng lại khác. Quan trọng nhất chính là Dương Thục Nghi vẫn muốn sống bên cạnh cháu mình.
"Rất rắc rối ạ. Trong nhà bên kia đã bắt đầu lắp đặt thiết bị phòng ở cho trẻ, nếu mang qua không phải sẽ phá hỏng suy nghĩ của con và Tố Y sao? Mẹ đã từng nói sẽ không làm ảnh hương tới cuộc sống của chúng con mà."
Lúc này, Mạnh Kiều Dịch ngược lại rất thông minh, nhắc tới lời của Dương Thục Nghi lúc trước.
Cho dù Dương Thục Nghi hi vọng Vạn Tố Y qua đây, nhưng nghe Mạnh Kiều Dịch nói vậy thì không biết nên nói gì nữa, chỉ có thể bất lực nhìn hai người.
Vạn Tố Y ngẩng đầu liếc nhìn về phía Mạnh Kiều Dịch, cô cũng không hiểu Mạnh Kiều Dịch làm vậy là theo ý của cô, hay không muốn ở lại đây.
"Được rồi, đi ăn cơm thôi." Mạnh Niên Nguyên biết đề tài này tạm thời không có kết quả nên mở miệng ngắt lời bọn họ trước.
Vạn Tố Y gật đầu cười, ngồi xuống cùng Dương Thục Nghi.
Mỗi lần Dương Thục Nghi biết cô sẽ qua thì luôn chuẩn bị rất nhiều thức ăn.
Thời gian dài, Dương Thục Nghi cũng hiểu rõ Vạn Tố Y thích ăn gì, không thích ăn gì, ngược lại sẽ không xuất hiện cảnh tượng bạn đầu, không biết cô thích ăn gì mà gắp loạn, bảo cô ăn món cô không thích nữa.
"Anh xong chưa?" Vạn Tố Y cười nhìn Mạnh Kiều Dịch đang gửi tin nhắn thì hỏi.
Mạnh Kiều Dịch gửi tin nhắn qua xong, rất nhanh đã lên tiếng: "Chuẩn bị ăn cơm đi."
Nghe thấy Mạnh Kiều Dịch nói vậy, người giúp việc lập tức bắt đầu lần lượt mang thức ăn lên.
Hôm nay, những món Dương Thục Nghi chuẩn bị thực sự đều là món Vạn Tố Y thích ăn khiến cô không biết mình nên ăn gì.
"Đây đều là món Tố Y thích, con ăn nhiều vào." Vừa mới bắt đầu, Dương Thục Nghi lại bắt đầu gắp thức ăn cho Vạn Tố Y.
Vạn Tố Y nhìn Dương Thục Nghi cảm ơn, lập tức mỉm cười: "Mẹ, mẹ cũng vậy. Mẹ đừng chỉ quan tâm tới con, con tự gắp được mà."
Vốn chính là người một nhà, Vạn Tố Y cũng không quá khách sáo, cô thích ăn gì tự nhiên sẽ tự mình gắp, nhưng Dương Thục Nghi hình như luôn lo lắng cô sẽ ngại, hoặc đũa của cô quá ngắn, căn bản không gắp được thức ăn trên bàn.
"Chuyện này mẹ cứ để con làm là tốt rồi." Mạnh Kiều Dịch cũng đúng lúc cản Dương Thục Nghi, nói đùa nói: "Mẹ, mẹ cứ gắp cho Tố Y như vậy, sau này cô ấy quá béo thì sinh con sẽ rất mệt đấy."
"Ái chà, đại thiếu gia nhà chúng ta cũng biết chuyện này à?" Dương Thục Nghi vẫn tương đối giật mình, nói với Mạnh Kiều Dịch.
Dương Thục Nghi biết những kiến thức liên quan tới việc sinh sản là rất bình thường, bà có những kinh nghiệm này, còn cố ý xem một ít tài liệu. Nhưng Mạnh Kiều Dịch thì không phải. Anh là một người đàn ông biết chút chuyện của phụ nữ đã không dễ dàng, nhưng chuyện liên quan tới việc mang thai đến sinh con, anh cũng tìm hiểu không ít.
Mạnh Kiều Dịch nghe Dương Thục Nghi trêu chọc thì không có vẻ gì ngại ngùng cả, chỉ mỉm cười lên tiếng: "Nói thế nào thì con cũng sắp làm cha, con phải biết một chút chứ?"
Quan trọng chính là Vạn Tố Y, anh không hy vọng đến lúc đó sẽ làm cho Vạn Tố Y quá cực khổ, cho nên từ khi cô mới bắt đầu mang thai, anh đã tìm hiểu kỹ càng.
Mạnh Kiều Dịch cũng thấy mình may mắn học những kiến thức này, không suốt ngày khuyên Vạn Tố Y ăn cơm.
Vạn Tố Y cười nhìn Mạnh Kiều Dịch, nhưng không nói gì. Dương Thục Nghi lại khen ngợi Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch gắp thức ăn cho Vạn Tố Y không nhiều. Khi cô buông chén đũa thì cũng vừa ăn no, không cảm thấy ăn nhiều không tiêu.
Dương Thục Nghi nhìn Vạn Tố Y, trên mặt luôn vô thức tươi cười.
"Con ổn không?" Dương Thục Nghi thấy Vạn Tố Y ăn xong lại hỏi một câu.
"Con ăn rất ngon ạ." Vạn Tố Y chỉ tưởng Dương Thục Nghi hỏi về chuyện ăn cơm.