Từ lúc Vạn Tố Y có bầu, tất tả tâm tư của Dương Thục Nghi đều đặt lên cái bụng của cô. Lúc này đây, bà đã thể hiện sự quan tâm của mình một cách sâu sắc nhất.
“A lô, mẹ ạ.” Vạn Tố Y cười hết cách, cuối cùng cũng bắt máy.
Giọng của Dương Thục Nghi trong điện thoại dịu dàng vô cùng: “Tố Y, con từ bệnh viện về rồi đấy à? Kết quả thế nào?”
“Rất tốt ạ, đều rất khoẻ mạnh mẹ ạ.” Cũng may Vạn Tố Y không có vấn đề gì, nếu không, đối diện với sự quan tâm của Dương Thục Nghi cô sẽ không biết nên trả lời như thế nào.
Mạnh Kiều Dịch nhìn vẻ nói chuyện điện thoại rất nghiêm túc của Vạn Tố Y, cho du không nghe thấy nội dung câu chuyện, anh cũng biết là ai gọi đến.
Mạnh Kiều Dịch bước đến bên cạnh mà ôm lấy eo Vạn Tố Y, giọng nói anh văng vẳng truyền sang: “mẹ à, những chuyện như này từ lần sau mẹ cứ gọi điện hỏi con, chứ mẹ cứ liên tục gọi điện thế này Tố Y dễ mệt mỏi lắm.”
“Mẹ gọi cho Tố Y chả phải là sẽ trực tiếp hơn sao?” Đối diện với sự chỉ trách nhẹ của con trai, Dương Thục Nghi thử biện hộ cho bản thân vài câu, chỉ là giọng bà càng nói càng hạ thấp.
“Được rồi được rồi mẹ biết rồi, sau này có chuyện gì sẽ gọi cho con, cố gắng không làm phiền Tố Y.” Dương Thục Nghi ý thức được dạo này bà đúng là gọi điện cho Vạn Tố Y hơi nhiều nên không cố chấp nữa.
Mạnh Kiều Dịch nở nụ cười, anh vốn không có ý chỉ trách mẹ, chỉ là nhắc nhở vài câu mà thôi.
Vạn Tố Y rất tôn trọng bề trên, chỉ cần là Dương Thục Nghi gọi điện đến, có bận đến mấy cô cũng nghe điện, về mặt tinh thần cũng có đôi chút hồi hộp. Bây giờ cô mang bầu rồi, vẫn vậy. Cũng vì vậy mà Mạnh Kiều Dịch mới không muốn mẹ mình gọi điện quá nhiều lần cho Vạn Tố Y, để tránh cho cô gặp áp lực tinh thần.
Mạnh Kiều Dịch chỉ dùng vài câu nói, đã khiến Dương Thục Nghi đáp ứng yêu cầu của mình. Vạn Tố Y gương mặt đầy vẻ áp lực mà nhìn anh: “anh nói vậy không sợ mẹ không vui sao?”
“Không sao, họ biết là anh như vậy là vì tốt cho em, vui mừng còn không kịp nữa là.” Mạnh Kiều Dịch ôm cô chặt hơn, khiến cô sát lại gần mình: “có nhiều chuyện mẹ không ở đây nên không ở đây mà tận mắt chứng kiến nên không biết, cũng không thể đoán ra, mẹ không hề biết là mỗi lần gọi điện sẽ gây cho em ảnh hưởng như thế nào, nhưng nếu trực tiếp nói với mẹ, sẽ giúp mẹ bớt được nhiều phiền phức hơn, cũng giúp em bớt được nhiều phiền phức.”
Vạn Tố Y ngước lên nhìn Mạnh Kiều Dịch, trên gương mặt anh vẫn y nguyên điệu cười không mấy nghiêm túc như mọi ngày. Nhưng những lời anh vừa nói lại khiến Vạn Tố Y thấy vô cùng nghiêm túc.
“Vâng.” Khoé môi Vạn Tố Y khẽ nhếch lên, không nhịn được nữa mà bật cười: “nhưng có nhiều lúc em thấy không cần em tự mình nói, vì Mạnh tiên sinh đã nói giúp em hết rồi.”
Vạn Tố Y nhiều lúc còn chưa kịp phản ứng, chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Mạnh Kiều Dịch đã giúp cô giải quyết hết. Cô không có cơ hội nào để tự mình giải quyết vấn đề.
Mạnh Kiều Dịch không hề phủ nhận: em nói thẳng như vậy chả hoá ra những gì anh nói trước đây đều công cốc à?”
“Cái gì mà công cốc? Nếu như dựa theo tiêu chuẩn của Mạnh tiên sonh mà nói, những lời mình nói trước kia đều thành công cốc.”
“Câu trả lời này rất thông minh.” Mạnh Kiều Dịch tiếp lời cô, rồi dắt tay cô bước lên xe.
Không còn nghe cuộc gọi từ Dương Thục Nghi nữa, Vạn Tố Y ngồi trong xe mới nhớ lại lời của bác sĩ mà hỏi Mạnh Kiều Dịch: “ông chủ Mạnh..... anh thấy, Thạch Lai và Nhạc Nhất Nhạc thích hợp không?”
Mạnh Kiều Dịch chưa mở máy, ngồi nhìn Vạn Tố Y hồi lâu mới mở miệng hỏi: “em nói ai?”
Vạn Tố Y nhướng mày, rõ ràng lời của cô anh nghe rất rõ ràng, nhưng anh không dám tin là hai người đó có thể có mối liên hệ gì, chỉ là muốn Vạn Tố Y xác nhận lại lần nữa.”
Vạn Tố Y lần này nhìn thẳng vào mắt của Mạnh Kiều Dịch như muốn nói rằng đúng vậy, không phải cô nói nhầm.
“Thôi được rồi....” Mạnh Kiều Dịch thu lại ánh mắt biểu hiện đã nghe hiểu vấn đề: “ hai người họ có vẻ như tám cây sào nối không đến.”
“.....” Vạn Tố Y lần đầu thấy Mạnh Kiều Dịch dùng câu tục ngữ dân dã đến vậy liền không giấu nổi nụ cười.
Nhưng cô cũng không hề lảng đi câu trả lời của anh: “nhưng em thấy được mà, Nhất Nhạc không phải là vừa hay vừa vặn với tiêu chuẩn của bác sĩ Châu sao?”
“Nhạc Nhất Nhạc đúng là đạt tiêu chuẩn của bác sĩ Châu, nhưng không đạt tiêu chuẩn của Thạch Lai.” Mạnh Kiều Dịch với vai trò là bạn bè và người anh em của Thạch Lai, anh biết rõ Thạch Lai thích kiểu phụ nữ như nào.
Vạn Tố Y dùng ánh mắt hoài nghi nhìn anh: “ Nhất Nhạc cũng đủ xinh đẹp rồi mà.”
Nhạc Nhất Nhạc đúng là có phần tính cách hơi nam tính, nhưng nếu xét về vẻ bề ngoài và gương mặt, cô ấy không hề thua kém ai.
“Cái này anh không rõ.” Mạnh Kiều Dịch vốn nhìn không ra sự khác nhau giữa vẻ xinh đẹp và xấu xí của phụ nữ, nên anh khó có thể trả lời: “nhưng nghề nghiệp và tính tình của cô ấy chắc chắn không thuộc mẫu người Thạch Lai thích. Nếu như Thạch Lai biết cô ấy là cảnh sát, chắc chắn sẽ bị doạ cho chạy mất dép.”
“Bị doạ sao? Nghiêm trọng đến thế cơ á?” Vạn Tố Y kinh ngạc, bị cảnh sát doạ cho bỏ chạy không phải là ăn trôm sao?
Chuyện của Thạch Lai, Mạnh Kiều Dịch phút chốc không thể nói rõ. Nhưng anh có thể xác định một câu Nhạc Nhất Nhạc không phải kiểu phụ nữ Thạch Lai thích.
“Nhưng mà, có một người có vẻ sẽ rất hợp với Nhạc Nhất Nhạc.” Mạnh Kiều Dịch tỉ mỉ suy xét lại mấy người bạn của mình, không phải là không một ai thích loại hình như Nhạc Nhất Nhạc.
“Ai vậy?” Vạn Tố Y không có ý giới thiệu cho Nhạc Nhât Nhạc, cô chỉ rất tò mò.
Mạnh Kiều Dịch đang chăm chú lái xe, thấy cô hỏi vậy liền nhìn cô một cái mà trả lời rất tự nhiên: “hiệu trưởng.”
“.....”
Nghe thấy cái tên quen thuộc này, Vạn Tố Y biểu hiện như không nghe thấy cái tên nào mà biểu cảm trên mặt trở nên dửng dưng: “vậy à.”
Tưởng Tiêu Trưởng có thể thích Nhạc Nhất Nhạc nhưng Nhạc Nhất Nhạc tuyệt đối không thích Tưởng Tiêu Trưởng. Nhạc Nhất Nhạc có lòng tin tưởng tuyệt đối vào chính nghĩa, cô ấy chắc chắn không thích người không coi pháp luật là gì như Tưởng Tiêu trưởng.
“Sao vậy?”
Mạnh Kiều Dịch thấy cô lộ ra vẻ mặt mặt không mấy hài lòng liền dò hỏi.
Vạn Tố Y lắc đầu, trả lời anh: “ngày trước em nghe Nhất Nhạc nói Tưởng Tiêu Trưởng thường hay làm mấy chuyện phạm pháp trong võ quản nhà anh ta, bị cô ấy vào khám xét không phải lần một lần hai rồi.”
Nhạc Nhất Nhạc nói với Vạn Tố Y hai người họ từ trước lễ đính hôn của cô đã quen biết rồi, địa điểm là ở sở cảnh sát.
Chỉ là hai bên chưa biết tên nhau mà thôi.
“Chuyện này Tưởng Tiêu Trưởng lại chưa hề kể với anh.” Mạnh Kiều Dịch dường như phát hiện ra một chuyện thú vị, ánh mắt lấp lánh mà nói với Vạn Tố Y.
“Theo anh thì hai người như họ có thể đến với nhau thật sao?” Vạn Tố Y không quan tâm Mạnh Kiều Dịch có biết chuyện đó hay không, cô chỉ cần đáp án của câu hỏi này.