Vạn Tố Y nhìn phản ứng của Mạnh Kiều Dịch mà dở khóc dở cười, anh hình như định thông báo cho tất cả mọi người biết tin này.
Mạnh Kiều Dịch gọi điện cho Mạnh Kỳ Nhu, y như mới lần đầu biết tin này vậy, lần thông báo này biểu cảm phấn khích không khác gì lần thông báo với Dương Thục Nghi.
Cuộc gọi kết thúc, anh vẫn chưa bỏ cuộc. Tiếp tục nhấc máy lên thông báo Tưởng Tiêu Trưởng. Sau đó là Thạch Lai và mấy người nữa
Hành động lúc này của anh ấu trĩ mà đáng yêu, giọng nói của anh lúc trò chuyện với bạn bè rõ ràng là đầy vẻ khoe khoang.
Vạn Tố Y dở khóc dở cười mà nhìn anh, cuối cùng quyết định ngăn cản. Cô nắm lấy bàn tay đang cầm điện thoại của anh mà nói: “ ông chủ Mạnh, anh có cần mở một họp báo để thoing báo tin này không?”
Anh từng người từng người một mà thông báo không mệt sao?
Vạn Tố Y rõ ràng là đang trêu Mạnh Kiều Dịch, nhưng anh bây giờ đang phấn khích đến mức mê man đầu óc, không hề nhận ra: “đây cũng là một cách hay!”
“......”
Vạn Tố Y nhìn anh lượn qua vòng lại trước mặt mình, liền tóm lấy anh. Cô sợ rằng Mạnh Kiều Dịch sẽ nhân lúc cô không để ý, thật sự mở một cuộc họp báo.
“Được rồi! Sao anh cứ nhưnlaanf đầu làm bố thế?” Vạn Tố Y ngăn anh lại, nhưng lời cô nói lại khiến Mạnh Kiều Dịch tóm được điểm nghi hoặc.
Mạnh Kiều Dịch gật đầu mà nói: “chả nhẽ Y Y không biết anh lần đầu làm bố sao?”
“Tất cả những lần đầu tiên của anh đều trao cho Vạn Tố Y, chẳng nhẽ cô không biết sao?”
“Chẳng nhẽ Y Y không phải lần đầu làm mẹ sao?” Đối với hai người họ lúc này, đều là lần đầu được lên chức bố, mẹ.
Vạn Tố Y buông anh ra, giọng có phần khẳng định: “em là lần thứ ba.”
“Ba lần?” Mạnh Kiều Dịch cau mày suy nghĩ. Anh không tin, và cũng không biết Vạn Tố Y dựa vào đâu mà nói vậy.
Vạn Tố Y gật đầu xác nhận với Mạnh Kiều Dịch, cố tỏ ra rất nghiêm túc, nhưng vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã không nhịn được cười: “Kha Kha! Đấy là lần đầu em làm mẹ.”
Cho dù Kha Kha chỉ gọi cô là mẹ bé nhưng cô luôn coi cô bé như con đẻ của mình. Và Kha Kha lúc đầu đúng là không chấp nhận cô, nhưng về sau cô bé cũng coi cô như mẹ ruột.
Mạnh Kiều Dịch nghe vậy nhướng mày: “rồi sao nữa?”
Anh có chút hiếu kỳ về lần thứ hai làm mẹ của Vạn Tố Y, bạn bè cô chưa có ai sinh con nên cô chắc chắn không thể có con nuôi.
Vạn Tố Y đặt hai tay vòng ra sau lưng, động tác nhanh nhẹ, không ngoại trừ khả năng cố ý trêu Mạnh Kiều Dịch, mà nhìn anh giống như không phải có ý đó.
Mạnh Kiều Dịch không hề hỏi mà Vạn Tố Y tự giác trả lời: “kìa, không phải sao?”
Mạnh Kiều Dịch nhìn theo hướng tay cô chỉ, bỗng nhớ ra Ui Da, liền nở nụ cười bất đắc dĩ. Anh bỗng quen béng mất tiểu bất điểm này, phút chốc không kịp thời động não.
“Xem ra trí nhớ của Mạnh tiên sinh không tốt cho lắm, con trai lớn của mình mà quên sạch không có ấn tượng gì.” Vạn Tố Y nhịn cười, cố tỏ ra nghiêm túc mà nói.
Ngón tay Mạnh Kiều Dịch vuốt nhẹ lên trán cô mà nói: “lần này thì nhớ rồi, sau này anh không quên nữa.”
Vạn Tố Y không hề đeo bám chủ đề này nữa mà vừa nói vừa xoa lên bụng: “hình như em hơi đói.”
“Đói rồi sao? Chuẩn bị ăn tối nào.” Bây giờ bữa tối của Vạn Tố Y nhất định phải đúng giờ, không thể như lúc trước chiều theo ý cô nữa.
Cảm giác trách nhiệm của Vạn Tố Y dạo gần đây lớn hơn Mạnh Kiều Dịch. Đến bữa, cho dù cô không muốn ăn nhưng nghĩ đến đứa bé trong bụng cô vẫn ăn cơm đúng bữa.
Bữa tối này, gần như sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn lên Vạn Tố Y. Mạnh Kiều Dịch ăn không nhiều lắm, chỉ tập trung chăm Vạn Tố Y dùng bữa.
Tối nay cũng là buổi tối nghiêm túc nhất từ trước tới gì của Mạnh Kiều Dịch.
Trước đây, dù rằng Vạn Tố Y vì muốn thử thách anh mà đưa ra yêu cầu ít đụng chạm thân thể. Nhưng Mạnh Kiều Dịch luôn có cách để cố tình hoặc vô ý mà đụng chạm mơn trớn cô. Nhưng tối nay, vòng tay anh ôm lấy Vạn Tố Y, ngoại trừ cảm giác được tình yêu của anh, cô không cảm nhận được bất cứ tạp niệm nào khác.
Mạnh Kiều Dịch ôm Vạn Tố Y trong tay, sự hạnh phúc luôn hiện trên gương mặt: “ anh phải nghĩ cho kỹ đặt tên như nào cho con mới được.”
“Bây giờ sao? Còn chưa biết là bé trai hay bé gái sao đặt tên được.” Vạn Tố Y dùng ngón tay của mình vuốt ve chiếc cằm của anh. Những lúc nằm tròng vòng tay anh như vậy, cô có thói quen nghịch ngợm những chiếc râu chưa mọc ra từ cằm anh.
“Chưa biết giới tính cũng phải đặt tên.” Con của hai người họ, Mạnh Kiều Dịch phải nghĩ ra một cái tên thật hay.
Vạn Tố Y thu lại bàn tay, vẻ hiếu kỳ rất nghiêm túc mà nhìn Mạnh Kiều Dịch: “thực ra em luôn rất tò mò, anh thích con trai hay con gái?”
“Anh đều thích.” Mạnh Kiều Dịch hôn lên trán cô mà nói. Chỉ cần là con của hai người họ, Mạnh Kiều Dịch đều thích, bất kể là con trai hay con gái.
Vạn Tố Y lắc đầu: “nhưng em nghĩ là anh sẽ thích con gái hơn.”
“Tại sao em lại nghĩ vậy?” Mạnh Kiều Dịch tò mò muốn biết cô dựa vào đâu mà nói vậy.
Vạn Tố Y mỉm cười, đoán: “em thấy anh và hai nhóc nhà chị cả không mấy thân thiết, mặc dù hai đứa coi cậu của mình như một vị anh hùng, nhưng ông cậu này lại chê bai hai đưa nó như hai thằng nhóc nghịch ngợm mà ruồng bỏ.”
“Đó là vì bọn nó đúng là hai thằng nhóc nghịch ngợm phá phách.” Mạnh Kiều Dịch cười mà trả lời.
“Bé trai nghịch ngợm là chuyện thường tình mà.” Vạn Tố Y cho rằng nếu cô sinh con trai, chắc chắn cũng sẽ hiếu động không kém gì hai nhóc cháu trai: “ nếu như con của hai đứa mình là con trai, có khi sẽ còn nghịch ngợm hơn hai đứa nó.”
“Không đâu.” Điểm này Mạnh Kiều Dịch rất khẳng định.
Vạn Tố Y từ trong òng anh ngước lên, cô không biết tại sao anh lại dám khẳng định như vậy: “ sao lại không?”
“Vì những điều này la do gen di truyền quyết định, dù là giống em hay giống anh, đêu sẽ không nghịch ngợm. Giống em thì sẽ rất hiền lành,mà giống anh thì cùng lắm nham hiểm chút thôi.” Mạnh Kiều Dịch nghiêm túc mà giảng giải.
Vạn Tố Y trợn mắt với anh: “ em đâu có hiền lành như anh nói? Ông chủ Mạnh, anh vòng vo như vậy, nghĩ là em không nhận ra anh đang mắng em đó sao?”
“Y Y nghe hiểu rồi sao?” Mạnh Kiều Dịch mỉm cười, vẻ hoài nghi mà véo má cô.
Vạn Tố Y không giấu được sự vui vẻ trong lòng, cô đưa tay dúi vào ngực anh một cái: “sao có thể không nghe ra ý của anh chứ?”
Cô đâu có ngốc, mà Mạnh Kiều Dịch luôn hay lôi điểm này ra trêu cô.
“Người ta nói là một lần mang bầu ngốc ba năm, em vốn không tin đâu. Nhưng Mạnh tiên sinh mà cứ như vậy em e là sẽ ngốc nghếch luôn thật! Nếu em thật sự là ngốc ba năm, anh phải chịu trách nhiệm đấy.”