“Xem ra mấy ngày hôm nay em đã quen với việc giữ khoản cách với Mạnh tiên sinh rồi.” Vạn Tố Y mím môi, cố tình nói mà nhìn sang phía Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch lắc đầu: “Y Y toàn vậy, ít khi đối với anh mà không giữ khoảng cách.”
“Đấy là lịch sự.” Vạn Tố Y thấy Mạnh Kiều Dịch tiếp lời, liền đổi ý.
Mạnh Kiều Dịch nở nụ cười thần bí, ngón tay anh véo nhẹ má cô: “có nhiều lúc anh hận mình không thể khiến Y Y nhập vào cơ thể anh, cho đến khi nào Y Y có thể khống chế anh một cách tự nhiên rồi mới thả ra ngoài.”
“Em đâu có phải là Eva đâu?” Vạn Tố Y quay mặt qua một bên mà tránh bàn tay của Mạnh Kiều Dịch.
Mạnh Kiều Dịch dừng xe, vẫn nghĩ mãi về câu nói của Vạn Tố Y: “nếu có thể, anh hy vọng là thật.”
Vạn Tố Y nếu là chiếc xương sườn của anh, thì cũng là chiếc mềm yếu nhất, người khác không được phép đụng vào, nếu có đụng vào là đau đến mức không chịu được.
“Anh nghĩ nhiều rồi.” Vạn Tố Y không nhịn được mà cười, đưa tay gỡ dây an toàn chuẩn bị xuống xe nhưng bị Mạnh Kiều Dịch ngăn lại.
Anh gỡ bỏ dây an toàn, đi xuống xe rồi vòng qua mở cửa xe cho cô: “những việc như này sao có thể để xương sườn làm chứ, cứ để anh mở cửa xe.”
“......”
Vạn Tố Y ngưng cười, anh thật sự coi cô là xương sườn rồi.
Mạnh Kiều Dịch mở cửa xe, đưa tay ra đón lấy cô, Vạn Tố Y ngước lên vừa lúc Mạnh Kiều Dịch cũng đang nhướng mày nhìn cô, bốn mắt chạm nhau, cô nhẹ nhàng đưa tay đặt vào lòng bàn tay anh.
Hai người nắm tay nhau dạo bước, những ngày tháng như này dần già, ai cũng sẽ trở nên lười biếng. Vạn Tố Y bây giờ cũng vậy, dạo gần đây không có lịch làm việc, cô sống nhàn nhã như thần tiên cõi trần.
Vạn Tố Y sau khi quay về Hải Viên không hề để ý tin tức, cũng không biết công chúng bàn luận gì về chuyện của cô.
Chuyện này vốn là do Lí Nhược Hàm bày ra, cô ta nghĩ sẽ tránh được, hoàn toàn không liên quan đến việc này, nhưng không, Lí Nhược Hàm vẫn để lộ một vài dấu vết.
Lương Dần đứng bên hành lang trong nhà, tay cầm tờ báo có ảnh của Lí Nhược Hàm.
Bức ảnh này vốn là chụp Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch, nhưng vô tình, Lí Nhược Hàm đang đứng trong sảnh Khải Lâm cũng bị vào khung hình. Lương Dần quá hiểu Lí Nhược Hàm, nếu như cô ta không liên quan đến chuyện này chắc chắn sẽ không xuất hiện ở hiện trường nơi Vạn Tố Y bị phóng viên vây hỏi.
Chuyện xảy ra ở tiền sảnh công ty Khải Lâm, Vạn Tố Y lại là Lí Nhược Hàm mời đến, cũng là bị vây hỏi ở trước cửa công ty Khải Lâm. Lẽ nào tất cả chuyện này đều là trùng hợp sao?
Lương Dần nhìn lại nội dung tờ báo một lần nữa rồi vứt lên bàn. Từ trong hộp thuốc rút ra một điếu mà châm lửa.
Lương Dần rất ít khi hút thuốc nhưng dạo này anh ta hút nhiều hơn. Bàn tay đang gài điếu thuốc chống xuống lan can, không biết đang nghĩ gì. Bên cửa có tiếng động nhẹ, anh quay sang thấy Kha Kha đang ôm búp bê mà đứng phía sau anh.
Nhìn thấy con gái đứng đó, Lương Dần vội vàng dập thuốc, cười với cô bé: “con chưa ngủ sao?”
“Con không ngủ được.” Cô bé đi chân trần ra ngoài, dáng đứng hơi do dự như có gì muốn nói với bố, nhưng không biết nên mở lời như nào.
Lương Dần nhìn con gái, trong ánh mắt đầy ắp nụ cười: “gặp ác mộng à?”
“Không phải.” Kha Kha lắc đầu, nhìn Lương Dần đang cúi người phía đối diện mà lao vào lòng anh: “con nhớ mẹ.”
Lương Dần Ngây ra, động tác ôm cô bé hơi khựng lại.
Kha Kha bình thường chỉ hay nói là nhớ mẹ bé, ít khi nói nhớ mẹ hai từ này.
“Sao..... tự dưng lại nhớ mẹ?” Lương Dần chậm chạp vòng tay ôm cô bé, cổ họng anh ta nghẹn lại vì câu nói của Kha Kha.
Kha Kha chưa từng được gặp mặt mẹ đẻ. Ngay cả dáng vẻ của Lí Nhược Thanh như thế nào, Kha Kha cũng chỉ biết qua ảnh. Cố bé bỗng nói là nhớ mẹ, anh ta nghĩ ngay đến có chuyện gì đó khác.
Kha Kha ôm lấy Lương Dần không chịu buông, nói với giọng thủ thỉ: “bà nội nói, bởi vì mẹ bé không phải mẹ ruột của con, nên đi rồi là không quay về thăm con được nữa. Sau này, mẹ bé cũng sẽ có em bé khác, sẽ dần quên con đi. Chỉ có mẹ ruột của Kha Kha mới không quên Kha Kha, mẹ ruột của Kah Kha mới luôn thương yêu Kha Kha.”
Kha Kha từ bé đã không có mẹ ở bên vốn đã không có cảm giác an toàn, lại thêm tính tình rất mẫn cảm, thường hay vì những câu nói vô ý của người lớn mà để tâm.
Giờ đây, con gái anh đã lớn thật rồi, đã biết tư duy vấn đề. Ví dụ như cô bé đã biết dùng cách hiểu của mình để phân biệt mẹ ruột và mẹ bé. Nhưng sự thay đổi này của cô bé khiến Lương Dần thấy thương con vô cùng, nếu có thể lựa chọn, anh nguyện cho mọi thứ chưa từng thay đổi.
“Kha Kha vẫn còn bố đấy thôi, bố sẽ luôn ở bên con.” Lương Dần ôm chặt Kha Kha hơn, anh ta có chút tự trách mình. Thực ra trên đời này, anh mới là người thân thiết với Kha Kha nhất, nhưng anh ít khi có thời gian ở bên cô bé, thời gian của Lương Dần đều dồn hết cho công việc.
Kha Kha ôm lấy cổ Lương Dần, không nói gì nữa.
“Bố đưa con đi ngủ nha.” Lương Dần liếc một cái rồi bế cô bé lên.
Kha Kha ngoan ngoãn để bố bế vào phòng, trước lúc Lương Dần tắt đèn đi ra, cô bé vội vàng nói: “ bố, trước đây có mẹ bé hay kể truyện cho con nghe trước lúc đi ngủ,... bây giờ không có ai nữa. Bố có thể kể truyện cho Kha Kha nghe được không?”
Lương Dần gật đầu rồi ngồi xuống bên đàu giường, trong lòng không khỏi xót xa: “con muốn nghe truyện gì nào?”
“Con muốn nghe..........”
Tối nay được nghe truyện nên Kha Kha tỏ ra rất phấn khích.
Lương Dần ở trong phòng của Kha Kha hồi lâu, Lí Nhược Hàm trong bòng ngủ mãi chưa thấy Lương Dần trở lại, có phần sốt ruột.
Cô ta liếc nhìn đồng hồ, chuẩn bị tắt đèn đi ngủ thì Lương Đán bước vào.
“Anh đi đâu đấy? Sao muộn vậy?” Cả tối nay không thấy bóng dáng Lương Dần đâu, nhưng khi Lí Nhược Hàm tan làm đã không thấy anh ở công ty nên chắc chắn không phải là tăng ca trong công ty.
Lương Dần kéo cà vạt, nhìn về phía Lí Nhược Hàm không trả lời câu hỏi mà nói: “sau này em có thể quan tâm Kha Kha chút không? Cho dù không phải con em nhưng ít nhất cũng là cháu ruột. Dù là kể truyện cho con bé nghe cũng được.”
“Anh xem em có thời gian đâu, mỗi ngày cũng đều cùng anh đi làm rồi tan làm đấy thôi.” Lí Nhược Hàm nhìn Lương Dần tỏ vẻ bực mình, kéo mạnh chăn đắp lên người.
Gần như chỉ có như vậy mới biểu hiện ra là cô đang bực mình, cô ta lại liếc qua bên Lương Dần, thấy anh không có vẻ gì mệt mỏi.
Bàn tay Lương Dần giữ trên cà vạt hồi lâu, khắp người anh ta đều nhức mỏi.
“Em bận sao?” Khắp người Lương Dần toát ra vẻ lạnh lùng mà hỏi.
“Đương nhiên.” Lí Nhược Hàm hình như ý thức được tia tức giận trong câu nói của Lương Dần, liền nhanh ý mà kể lể: “mỗi ngày em phải ký bao nhiêu là hợp đồng, cần em tổ chức các buổi ký hợp đồng cũng rất nhiều.”
Lương Dần nghe vậy bất giác cười: “đúng rồi, hợp đồng cần ký đúng là nhiều thật, những buổi ký hợp đồng cần em tổ chức cũng nhiều. Có phải những hợp đồng cần em làm giả cũng rất nhiều đúng không?”