Ông Xã Hợp Đồng

Chương 2




Nhìn người đàn ông đang đi tới, Vạn Tố Y ngẩn người, anh ta không phải là tên lưu manh giàu có hỏi cô “có muốn kết hôn không” đó chứ!

“Đợi lâu chưa?” Mạnh Kiều Dịch đi vượt qua Lương Dần, trực tiếp ôm lấy bả vai của Vạn Tố Y.

Lương Dần nhìn hành động vô cùng thân thiết của hai người, trán liền nổi gân xanh: “Vạn Tố Y! Chuyện này là thế nào? Đây là lí do cô muốn ly hôn với tôi sao?”

Vạn Tố Y nãy giờ vẫn đang kinh ngạc hoàn hồn, nghe thấy Lương Dần nói thì cười mỉa mai: “Anh muốn ly hôn, tôi thành toàn cho anh, sao phải cần nhiều lí do thế.”

Sắc mặt Lương Dần vô cùng khó coi, lúc mới đầu Vạn Tố Y đề cập đến chuyện ly hôn thì trong lòng hắn đã cảm thấy không thoải mái rồi, đã thế cô còn lập tức tìm người mới, việc này khiến cho Lương Dần càng không thoải mái, cảm giác giống như là Vạn Tố Y đá hắn vậy!

Mạnh Kiều Dịch nghiêng mắt nhìn Lương Dần một cái, không kiên nhẫn nói: “Anh chắn đường tôi rồi, thời gian của tôi anh không đền nổi đâu.”

Lương Dần bị coi thường, hắn bước lên trước bắt lấy Vạn Tố Y, người đàn ông nâng cánh tay cản hắn lại: “Tôn trọng vợ tôi một chút.”

Tay Lương Dần cứng đờ lại, vỏn vẹn chỉ trong một tiếng, người vợ mà hắn vứt bỏ như giày rách lại trở thành bảo vật trong tay người khác, đã không còn quan hệ gì với hắn nữa rồi.

Vạn Tố Y không nói gì, thậm chí còn không thèm nhìn Lương Dần. Cô và Mạnh Kiều Dịch cùng nhau đi vào Cục dân chính, Lương Dần vẫn đợi ở ngoài, hắn muốn xem xem, hai người này có kết hôn thật hay không!

Nửa tiếng sau, Vạn Tố Y và Mạnh Kiều Dịch từ bên trong đi ra ngoài, trong tay cầm hai bản giấy chứng nhận kết hôn. Vạn Tố Y vẫn còn hơi thất thần vì cái tên trên giấy chứng nhận kết hôn.

Trên giấy chứng nhận kết hôn trừ in tên của cô ra, còn có một cái tên sét đánh ngang tai khác – Mạnh Kiều Dịch.

Cả thành phố A này, người vừa giàu có vừa tên là Mạnh Kiều Dịch chỉ có một! Tổng giám đốc của tập đoàn Đại Hưng nổi tiếng xa gần! Trong truyền thuyết, tất cả các phú hào cộng lại cũng không bằng một mình Mạnh Kiều Dịch.

Lương Dần nhìn thấy giấy chứng nhận kết hôn trên tay Vạn Tố Y, lồng ngực quặn đau, hắn lạnh lùng cười đi về sau: “Được lắm, Vạn Tố Y, cô giỏi lắm.”

Nói xong, Lương Dần tức giận quay người lên xe.

Vạn Tố Y nhìn giấy chứng nhận ly hôn và kết hôn trong tay, vừa xoắn xuýt vừa nghi ngờ nhìn anh: “Anh là Mạnh Kiều Dịch? Mạnh Kiều Dịch ở tập đoàn Đại Hưng?”

Mạnh Kiều Dịch nhíu mày, bộ dáng nghiêng đầu nhìn vô cùng đẹp trai: “ Nghe có vẻ vợ tôi đã biết tôi rồi nhỉ.”

Nói nhảm, cả thành phố A này có ai không biết đại danh của anh sao?

“Anh…là, là người mà mẹ tôi muốn tôi kết hôn cùng?” Vạn Tố Y vô cùng nghi ngờ bản thân đã kết hôn nhầm đối tượng, mẹ cô sao có thể quen biết Mạnh Kiều Dịch chứ?

Mạnh Kiều Dịch có vóc dáng cao lớn nhìn Vạn Tố Y thấp hơn mình một nửa đang nói chuyện rất không thoải mái, anh hơi khom lưng kề sát vào Vạn Tố Y, nhìn rõ vẻ mặt của cô, nghi ngờ lên tiếng: “Mẹ vợ chưa nói cho em biết tên của tôi sao?”

“Chưa.” Vạn Tố Y trả lời vô cùng dứt khoát, không để ý đến xưng hô của Mạnh Kiều Dịch với Vạn Nhân Mật.

Vạn Tố Y mà biết đó là Mạnh Kiều Dịch, chắc sẽ vô cùng kinh ngạc, không dám đến mất.

Khuôn mặt hoàn hảo của Mạnh Kiều Dịch cách cô rất gần, khóe môi nở nụ cười không đứng đắn: “Có vẻ thân phận của tôi đã dọa vợ tôi rồi, nhưng không sao, em có thể dần dần làm quen với ông chồng lưu manh lại giàu có như tôi.”

“…” Khóe miệng Vạn Tố Y giật giật, xem ra Mạnh Kiều Dịch thù rất dai, vẫn còn nhớ cách xưng hô của cô với anh ta ngày hôm qua.

Nói xong, Mạnh Kiều Dịch giơ tay xoa đầu cô, nụ cười lưu manh vẫn không giảm:” Đi thôi, cô vợ nhỏ của tôi.”

Mạnh Kiều Dịch đứng thẳng người, bước ra ngoài hai bước, một chiếc siêu xe lập tức phóng qua, dừng lại ngay trước mặt anh. Mạnh Kiều Dịch không thấy Vạn Tố Y đâu, quay đầu ngờ vực nhíu mày nhìn cô, giơ tay về phía cô: “Qua đây.”

Vạn Tố Y chầm chậm đi tới, nhìn bàn tay vẫn đang giơ ra. Sự nghi ngờ trên khuôn mặt vẫn chưa tiêu tan: “Anh Mạnh, rốt cuộc anh có mục đích gì?”

“Chẳng lẽ em nghĩ tôi đến Cục dân chính để diễn kịch cùng em sao?” Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, bàn tay đang giơ chuẩn xác nắm lấy tay của Vạn Tố Y: “Tôi không có rảnh như vậy, bà Mạnh ạ.”

“Anh thật sự kết hôn cùng tôi?” Vạn Tố Y nhíu mày, dường như đã bước vào một ngõ cụt không lối thoát vậy.

Mạnh Kiều Dịch huơ huơ giấy chứng nhận kết hôn trong tay: “Có pháp luật làm chứng, sao có thể là giả được.”

Vạn Tố Y im lặng, tạm thời không có vấn đề gì cả, theo Mạnh Kiều Dịch lên xe.

Mạnh Kiều Dịch và Vạn Tố Y ngồi ghế sau, trên xe trừ tài xế ra thì còn có người đàn ông hôm cô giúp cô che ô đang ngồi ở ghế phụ. Cô nhìn anh ta, ngại ngùng gật đầu.

“Chào phu nhân.” Anh ta lập tức gật đầu cung kính với cô:” Khoảng thời gian này tôi sẽ giúp cô giải quyết những phiền phức không đáng có.”

“Cảm ơn.” Vạn Tố Y cứng nhắc nói, dù cô cũng không biết phiền phức không đáng có rốt cuộc là đang chỉ việc gì.

Từ lúc lên xe, Mạnh Kiều Dich vẫn luôn nắm lấy tay cô, chưa buông ra. Vạn Tố Y đã thử rút tay ra, nhưng còn chưa thành công đã phải từ bỏ rồi.

Xe chạy thẳng một đường, Vạn Tố Y nghiêng đầu hỏi: “Đây là đi đâu thế?”

“Về nhà, về nhà của chúng ta.” Một tay Mạnh Kiều Dịch đặt đằng sau ghế ngồi của Vạn Tố Y, cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”.

Vạn Tố Y vô cùng nghi ngờ người đàn ông này, nhưng cô đã kết hôn với anh theo ý bố mẹ, bọn họ là quan hệ vợ chồng hợp pháp, cho dù anh ta nêu ra bất cứ yêu cầu nào, cô đều không có cách nào cự tuyệt. Nhưng mà, trước khi đi cùng anh ta, cô còn có một việc: “Tôi phải thu dọn hành lý đã.”

Mạnh Kiều Dịch gật đầu, bàn tay đang đặt ở phía sau Vạn Tố Y khẽ gõ vài cái, hành động tùy ý, tuy anh vẫn chưa chạm vào Vạn Tố Y, nhưng anh luôn cho cô cảm giác cô đã nằm trong tầm kiểm soát của anh.

Người đàn ông này vô cùng mạnh mẽ, anh dường như biết tất cả về cô, cô còn chưa nói cho anh địa chỉ, xe đã trực tiếp dừng ở cổng Lương gia.

“Tôi đi chút rồi về.” Vạn Tố Y mở cửa xe, nhanh chóng xuống xe.

Cô ở Lương gia ba năm, vậy mà đến cái chìa khóa nhà của Lương gia cũng không có. Cô đi đến cổng Lương gia nhấn chuông, nghe thấy tiếng Mạnh Kiều Dịch xuống xe đằng sau lưng. Vừa quay đầu cái, Mạnh Kiều Dịch đã đứng cạnh cô, khóe miệng nhếch lên: “Chuyện này sao có thể để em một mình đối mặt được?”

Vạn Tố Y mở miệng, còn chưa kip nói gì thì mẹ của Lương Dần – Tào Lan đã mở cửa. Nhìn thấy Vạn Tố Y, khuôn mặt đang tươi cười bỗng trở thành ghét bỏ: “Cô và con trai tôi đã ly hôn rồi, sao cô còn đến đây?”

“Tôi đến lấy hành lý của tôi.” Vạn Tố Y nhìn thẳng vào Tào Lan nói.

“Hành lý của cô? Ha ha, đồ để ở nhà chúng tôi thì đều là của Lương gia chúng tôi! Làm gì có đồ của cô?” Tào Lan lạnh lùng cười nhìn Vạn Tố Y, ánh mắt khinh miệt: “Gồm cả cô, cũng chỉ là đồ mà Lương gia chúng tôi vứt đi mà thôi, rác bị vứt đi chạy đến đây đòi đồ, tôi đúng là lần đầu tiên thấy đấy.”

Lời của Tào Lan vừa dứt, ánh mắt nhìn sang Mạnh Kiều Dịch, trên môi Mạnh Kiều Dịch vẫn nở nụ cười, nhưng lại ẩn chứa sự nguy hiểm, điều này khiến cho Tào Lan mới ý thức được mà lùi hai bước, vẻ mặt sững sờ.