Đi ở trên đường, Tần Tâm Nhu như tượng gỗ bị người rút đi linh hồn, lung la lung lay đi trên đường. Cô ta không có tâm tư để ý chiếc ví da đã bị mình vứt bỏ kia, trong đầu đều là những lời Thương Sùng mới nói ở trong quán cafe.
Thân thể của cô ta còn đang run rẩy, cô ta không biết vì sao Thương Sùng lại biết được những chuyện quá khứ kinh hoàng đó của mình.
Tần Tâm Nhu ngừng lại, run run rẩy rẩy nhìn hai tay mình. Đôi tay này đã từng dính đầy dơ bẩn, cô ta ngây thơ cho rằng tất cả đều đi qua rồi. Những cơn ác mộng đó, những nỗi đau khổ kia sẽ không còn xuất hiện trong sinh mệnh mình nữa.
Nhưng là vì cái gì.......Hết lần này tới lần khác đều là như thế này!
Hai hàng nước mắt không thể xóa đi sự đau khổ và thù hận của cô ta, Tần Tâm Nhu cầm di động lên, bấm số của Âu Dương Chính Long.
Điện thoại vang lên hồi lâu sau, đường dây mới thông, một tiếng nói lạnh lẽo, âm trầm truyền ra từ điện thoại: "Tiểu Nhu, con vẫn còn quay về sao?"
Tần Tâm Nhu đương nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của ông ta, cô ta gắt gao siết chặt bàn tay, hỏi ngược lại: "Vì sao ông phải lừa tôi?"
"Ừm?"
"Không phải ông nói đã rửa sạch sẽ quá khứ của tôi rồi sao? Không phải ông nói về sau sẽ cho tôi sống cuộc đời của mình sao? –l,,,e.e.,quy,,,,,don,,,,---Vì sao vẫn còn người biết quá khứ của tôi, tại sao phải gạt tôi?"
Nghe được con gái mình chất vấn như vậy, đầu bên kia điện thoại, Âu Dương Chính Long không vui nhíu mày. Giọng nói cũng mất đi sự mỉa mai, trong nháy mắt biến thành nghiêm nghị.
Ông ta nói: "Chú ý thái độ nói chuyện của con!"
Tần Tâm Nhu lau nước mắt, chế nhạo: "Thái độ? Thái độ gì! Đường đường là một ông trùm nói chuyện cũng như không khí, ông còn muốn tôi dùng thái độ gì để đối mặt với ông!"
"Con biết nếu như con không phải là con gái của ta, con nói những lời này, có biết kết cục là gì không!"
"Đương nhiên biết rõ."
Âu Dương Chính Long ác độc, sao Tần Tâm Nhu không biết rõ chứ. Nhưng mà, chuyện đã đến bước này rồi, cô ta còn phải bận tâm cái gì!
Cô ta nói: "Nhưng vậy thì thế nào? Nếu như không phải ông nghĩ đến chuyện tôi đã giúp ông trong nhiều năm qua, ông sẽ coi tôi là con gái không? Nếu như tôi giống như mẹ tôi, có phải giờ hai mẹ con chúng tôi đã sớm lang thang trên đường cái, làm tên ăn mày rồi không!"
"Câm miệng!"
"Năm đó ông lừa mẹ tôi, hiện tại lại lừa tôi! Mẹ con chúng tôi đối với ông mà nói, là cái gì chứ! Ông nói cho tôi biết, là cái gì!" Tần Tâm Nhu điên rồi, nhiều năm tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như vậy, đều bộc phát hết vào giây phút này.
Chưa nói đến việc cảnh sát biết được những chuyện mà cô ta đã làm, cô ta sẽ có kết cục gì. Chỉ dựa vào chuyện cô ta đã giết một ông trùm của bang phái khác vào một năm trước, người trên đường sẽ không để cô ta tiếp tục sống sót.
Dù sao đều là chết, Tần Tâm Nhu xin thề, cô ta nhất định sẽ kéo một người xuống cùng mình!
Đầu bên kia truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụng đủ để chứng minh Âu Dương Chính Long rất tức giận. Ông ta hung dữ nhìn chiếc ly thủy tinh vỡ nát trên mặt đất, nói: "Ban đầu là mày cố ý muốn rời khỏi tao để sống cuộc đời mới, tao không biết hiện tại mày phát điên cái gì, nhưng tao cảnh cáo mày, nếu như mày dám nói lung tung như vậy ở trước mặt người khác, tao tuyệt đối không bỏ qua cho mày!"
"Thật sự muốn giết tôi sao?"
"Tự mày hiểu rõ!"
Nói xong, Âu Dương Chính Long liền cúp điện thoại. Hai mắt tràn ngập lửa giận liếc người đàn ông đứng sau lưng, ra lệnh: "Đi tra giúp ta chuyện gần đây của Tần Tâm Nhu, nó nói gì, gặp ai đều điều tra rõ cho ta. Nếu như về sau nó còn nói chuyện loạn như vậy, cậu hãy xử nó cho ta!"
Tên thuộc hạ gật đầu nhẹ, xoay người ra khỏi phòng.
.......
Mấy ngày nay trôi qua rất kỳ quái, đầu tiên là Tần Tâm Nhu đột nhiên muốn từ chức, giờ lại gặp Nhạc Du có suy nghĩ khác thường.
Sở Niệm không có hứng thú biết lý do khiến cô ta rời đi, nhưng cô không hiểu vì sao Nhạc Du luôn quy củ lại muốn tổ chức tiệc sinh nhật năm nay ở trong quán bar.
Nghĩ đến nơi ầm ỹ không chịu nổi đó, nghĩ đến cảnh mình gặp Mặc Vân Hiên, ngồi trên sofa, Sở Niệm rất là bất đắc dĩ thở dài.
Ngồi ở một bên, Thương Sùng nhìn nhìn cô, lại nhìn tấm thiệp mời sinh nhật trong tay cô, khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Làm sao vậy, vẫn đang buồn bực vì chuyện phải gặp Mặc Vân Hiên à?"
"Vâng." Sở Niệm lại thở dài, gật gật đầu.
Cô rất rối rắm nháy nháy mắt, ngẩng đầu nhìn Thương Sùng, hỏi: "Anh nói xem--..ll,,q,donnn---em không đến dự sinh nhật của Nhạc Du có được không?"
"Em cảm thấy thế nào?"
Chuyện giữa Mặc Vân Hiên và Sở Niệm, anh cũng biết rõ. Cô nhóc này đã có thể đi tiễn Tô Lực, tại sao còn kháng cự Mặc Vân Hiên chứ? Chẳng lẽ trong lúc đó còn xuất hiện chuyện gì mà anh không biết sao?
Thương Sùng nhíu mày, như có điều suy nghĩ nhìn cô. Trực giác của anh nói là, cô phản ứng như thế chắc chắn có quan hệ với mình.
Sở Niệm sững sờ, chột dạ nuốt nước bọt. Cô đứng dậy, cố ý né tránh tầm mắt của anh, đáp: "Anh cũng đừng nghĩ nhiều, chẳng qua là em cảm thấy lúc đó Nhạc Du bị kẹp ở giữa sẽ không thoải mái."
"Thật sự chỉ là như vậy?" Thương Sùng rõ ràng không tin, hai mắt đen theo sát cô.
Sở Niệm gật gật đầu, xoay người quay lưng với anh.
Hai người đều có tâm sự riêng, trầm tư một hồi, một lát sau, Sở Niệm quay đầu lại, nói: "Tối mai anh đi cùng em nhé?"
"Ừm?" Thương Sùng nhướng mày.
Sở Niệm ngồi trở lại bên cạnh anh, tựa như làm nũng, khoác tay anh, nói: "Bây giờ anh là bạn trai của em, tiệc sinh nhật bạn thân của em, anh đương nhiên cũng phải theo giúp em chứ."
Thương Sùng suy nghĩ một chút, đáp: "Không phải là không thể đi cùng em, --ll.,,q,,,don,,,,----chỉ là trong trường hợp này, anh đến sẽ càng thêm phiền toái."
Địch ý của Mặc Vân Hiên với anh không hề thua kém Tô Lực, cậu nhóc kia có thể nể mặt Nhạc Du mà không ầm ỹ với Sở Niệm, nhưng không có nghĩa là khi đối mặt với anh cũng sẽ như thế.
Anh cũng không muốn quấy rầy sự hào hứng của hai cô gái, vươn tay ôm Sở Niệm vào trong ngực, nói: "Tối mai anh muốn đi ra ngoài một chuyến với Hoa Lệ, như vậy đi, quà sinh nhật tặng Nhạc Du, anh sẽ chuẩn bị sớm cho em. Quà tặng theo người đến, là một quan niệm đấy."
Sở Niệm không tình nguyện bĩu cái miệng nhỏ, song nghĩ đến mấy ngày nay Hoa Lệ vẫn ở bên cạnh mình, cuối cùng vẫn thỏa hiệp gật đầu đồng ý.
Vì vậy, sau khi hai người giao hẹn xong chuyện của ngày mai, Thương Sùng liền đưa cô về nhà.
Tối hôm sau, Sở Niệm mặc một bộ váy đen liền thân bước xuống khỏi taxi. Cô ngẩng đầu nhìn biển hiệu được trang trí đủ mọi màu sắc bằng đèn led của quán bar, liền đi thẳng vào.
Trong không khí hỗn tạp tràn ngập hương rượu và mùi thuốc lá, âm nhạc mở tối đa, tựa như muốn đâm thủng màng nhĩ của mọi người.
Sở Niệm nhíu mày liếc qua đám nam nữ họp thành nhóm kia, trong lòng không khỏi chán ghét. Bởi vì đến sớm nên cô đành tìm một chỗ hẻo lánh để ngồi xuống trước.
Chính là cùng lúc đó, trong một góc khác có một cô gái mặc bộ váy trắng chợt thoáng qua.
"Nhạc Du?"
Cho dù ánh đèn ở đây rất tối tăm, nhưng gò má của cô gái kia vẫn khiến Sở Niệm đang ngồi ở trên ghế sửng sốt một tý.