Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 96: Kẻ tàn tật ba giây




Nên biết lúc ấy bọn họ đang đứng trên con đường đi bộ phồn hoa nhất Mộ Thành, Hoa Lệ vừa khóc lóc gọi cậu là kẻ phụ bạc, còn nói muốn tự sát. Những người vây xem kia, bắn nước bọt cũng đủ dìm chết cậu rồi, huống chi cậu đã thật sự phải mặt mo, dưới tình huống vạn bất đắc dĩ mới phải đuổi theo cô.

Vì sao chủ nhân lại phạt mình đứng chung với bà điên này chứ........

Oan uổng, quá oan uổng!

Đứng bên cạnh cậu, Hoa Lệ liếc thấy Cẩm Mặc như vậy, tặng một ánh mắt xem thường, không chút khách khí hừ mũi.

"Thật là không có tiền đồ, một người đàn ông mà động một chút đã đỏ vành mắt, anh nghĩ mình là thiếu niên loài người đáng thương, không có chuyện gì còn cảm thán góc bốn mươi lăm độ cũng tuyệt vời à."

"Đó chẳng phải do cô hại à!" Cái gì Cẩm Mặc cũng có thể nhẫn, nhưng nói cậu không phải là đàn ông, vậy đừng trách cậu không khách khí. 

Trong đôi mắt màu nâu tràn đầy ghét bỏ, đánh giá Hoa Lê: "Mới làm người chưa đến vài ngày, cô xem xem mình đã biến thành dạng gì rồi? Ăn vận đỏ chóe như hoa mẫu đơn, nếu như đi qua khu đèn đỏ,--ll.,,q...d,....onn,,,,----cô đừng có mà đi theo chúng tôi. Bằng không chú cảnh sát sẽ nghĩ chúng tôi là khách làng chơi!"

"Có chơi gái cũng không tìm kẻ tàn tật như anh." Hoa Lệ cười nhạo một tiếng, ngón tay không chút lưu tình chỉ vào hạ thể của Cẩm Mặc. 

"Loại sinh vật ba giây, cười chết tôi rồi!"

"Ai ba giây! Cô nói ai ba giây!"

"Ai trả lời thì tôi nói người đó."

"Có bản lĩnh thử xem!" 

Mèo đực có một nỗi sầu bi rất lớn, cho dù sức lực có mạnh mẽ đến đâu, nhưng chỉ cần dưới hình dạng mèo, xx gì đó chỉ cần ba giây liền kết thúc. Nói cách khác, chỉ có thể động ba cái. Một, hai, ba.....Kết thúc!

Trước kia cậu không có cách biến ảo ra thân người, Hoa Lệ cũng không ghét bỏ cậu. Hiện tại, mới mấy ngày thôi đó! Con mèo cái này còn nói như vậy, Cẩm Mặc cảm thấy đêm nay mình cần dạy dỗ cô cẩn thận một chút, làm cho cô biết cái gì gọi là kêu cha gọi mẹ!

Hoa Lệ thì ngược lại, không có kích động giống Cẩm Mặc, cô gõ gõ ngón tay của mình, đuôi mắt nhếch lên. Ngay tại lúc Cẩm Mặc cho rằng cô đã sợ mình, cô không nhanh không chậm hơi nhếch cái miệng nhỏ. Giọng nói không mặn không nhạt, nhưng đầy ý tứ hàm xúc châm chọc.

"Tôi cũng không muốn mới đến nhân gian chưa được vài ngày đã làm ra một vụ án mạng, cho dù kẻ chết chỉ là một con mèo đực mà thôi."

Cẩm Mặc xù lông, xắn ống tay áo, dáng vẻ như muốn liều mạng với cô.

Hoa Lệ cũng chẳng vừa, tuy thực lực không mạnh như Miêu Vương Cẩm Mặc sống gần ngàn năm này, nhưng cô cũng không có ý nhượng bộ. Giơ lên một đôi tay đã biến thành móng mèo, đầu ngón tay sắc như đao.

Hai người trước mắt đã gươm đao sẵn sàng, Thương Sùng ngồi trên sofa rất là bất đắc dĩ xoa mi tâm.

Dù gì mình cũng là chủ nhân của bọn họ, vậy làm sao mà mình chưa lên tiếng đã bị hai con mèo vừa thấy mặt nhau đã cắn nhau kia phớt lờ rồi?

Nghĩ đến cô nhóc Sở Niệm kia thường xuyên thích nói một câu, Thương Sùng suy tính, có phải nên chứng minh sự hiện hữu của mình hay không?

Thừa dịp hai người kia còn chưa đánh nhau, anh liền khoanh tay ở trước ngực, môi mỏng cong lên, mở miệng: "Muốn đánh thì làm đi,--..,,.q.q.,,d...o,,,,,---- ta lại muốn xem sau khi cả hai hóa thành người thì tay chân sẽ như thế nào?"

"Chủ nhân, Cẩm Mặc không dám."

"Chủ nhân, Hoa Lệ sai rồi."

Nghe được lời Thương Sùng, hai người lập tức an tĩnh lại. Cả hai đều cúi thấp đầu, dáng vẻ đầy ‘Hối lỗi’.

Thương Sùng không khỏi cảm thấy buồn cười, anh nhướn mày, hỏi lại: "Sai? Sai ở đâu?"

Cẩm Mặc mở miệng đáp trước: "Cẩm Mặc không hoàn thành được việc chủ nhân giao, chẳng những không lôi được Hoa Lệ về, mà còn để cô ấy đi tìm chủ nhân."

Thương Sùng suy nghĩ một chút, ánh mắt chuyển tới trên người Hoa Lệ.

Hoa Lệ sợ run cả người, bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói: "Chủ nhân, không phải là Hoa Lệ mạo muội. Chỉ là vì sao Cẩm Mặc có thể ở lại bên cạnh chủ nhân mà Hoa Lệ lại không thể chứ? Cô gái tên Sở Niệm đó, giờ em đã gặp rồi. Nếu giờ ngài đuổi Hoa Lệ đi, cô ấy sẽ nghi ngờ ạ."

Con nhóc này, còn dám tìm bia đỡ đạn nữa chứ!

Thương Sùng nhìn cô, đáp: "Không phải em mới về từ nước ngoài sao? Hiện tại tiếp tục trở về quốc gia của em là được."

"Không được, nào có em gái về gặp anh trai trong vài ngày. Hơn nữa, cô nhóc Sở Niệm kia thông mình lắm. Hoa Lệ cảm thấy, chủ nhân ít nhất phải cho Hoa Lệ ở đây nửa năm hoặc một năm. Như vậy, cô ấy sẽ thật sự cho rằng Hoa Lệ là em gái của chủ nhân." Hoa Lệ chớp chớp hai mắt, vẻ mặt nghiêm túc, thật đúng là đang suy nghĩ cho Thương Sùng.

Thấy Thương Sùng không có lập tức phản bác mình, Hoa Lệ nịnh nót tiến đến gần. Cô không sợ Thương Sùng như Cẩm Mặc,--..,ll....e..q,,,yy....do,,,,,--- tuy đôi lúc vị chủ nhân này cũng rất đáng sợ.

Nhớ đến nữ chính mà mình xem trên ti vi, Hoa Lệ bày ra dáng vẻ ngây thơ, trong đôi mắt màu xanh lam đầy vẻ chân thành và không cam lòng.

Cô nói: "Chủ nhân, mấy chục năm rồi ngài chưa quay về thăm Hoa Lệ rồi. Lần này là Hoa Lệ không ngoan, nhưng nếu chủ nhân cho phép Hoa Lệ ở lại, Hoa Lệ nhất định sẽ rất biết điều, rất biết điều."

Thương Sùng nhìn cô một cái, nhăn mày rõ ràng không tin, hỏi: "Em sẽ ngoan ngoãn sao?"

Hoa Lệ hăng hái gật đầu, học cách thề của con người, giơ móng mèo đã quên mất phải thu về, đáp: "Hoa Lệ bảo đảm."

Thương Sùng nhìn về phía Cẩm Mặc, hỏi: "Cậu tin nó sao?"

Cẩm Mặc lắc lắc đầu, rất không khách khí đáp: "Không tin."

Hoa Lệ cắn răng, con mèo đực chết tiệt này, đến giờ vẫn còn mang thù. Nếu không phải cô đã ở cạnh cậu ta khá lâu, nên mới nhịn được! Quả nhiên mèo đực và đàn ông đều không đáng tin cậy, đến cuối cùng vẫn chỉ có mình mới giúp được mình.

Hừ, dù sao chị đây còn có đòn sát thủ! Quay đầu lại sẽ trừng trị mi!

Dùng ánh mắt hung dữ đâm vài cái lỗ trên người Cẩm Mặc, rồi lại biến về vẻ mặt dịu ngoan, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nói: "Chủ nhân, lần này Hoa Lệ thật sự thề sẽ không ham chơi nữa. Ngài xem Sở Niệm cũng có ấn tượng tốt với Hoa Lệ,---...ll..q,,d..o0-----,,,,,,Hoa Lệ cũng rất muốn làm bạn với Sở Niệm. Ngài nói xem, Hoa Lệ đáng yêu như thế, nhất định có thể khiến cô ấy vui vẻ. Chẳng lẽ chủ nhân không muốn Sở Niệm càng thêm vui vẻ hơn sao?"

Lại dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, sắc mặt Cẩm Mặc khó coi như ăn phải ruồi bọ. Cậu mong chờ nhìn qua Thương Sùng, kỳ vọng anh đừng đáp ứng Hoa Lệ.

Cậu cũng không muốn suốt ngày bị một mụ điên vây quanh như vậy! Không cần, kiên quyết không cần!

Thương Sùng dùng ngón tay chống đầu, liếc Hoa Lệ, hỏi: "Em đã biết thân phận của Sở Niệm rồi?"

Hoa Lệ ngây thơ lắc lắc đầu.

"Cô ấy là truyền nhân của thế gia trừ ma, cũng chính là người chuyên môn bắt loại yêu miêu như em." 

Thương Sùng rất là hài lòng với vẻ mặt sửng sốt của Hoa Lệ, anh nâng ngón tay phải chỉ chuỗi dây chuyền kim cương trên cổ cô, nói tiếp: "Em cho rằng vì sao vô duyên vô cớ Cẩm Mặc phải đưa em chuỗi dây chuyền đó? Là ta bảo nó đưa cho em, bằng không em cho rằng lúc em xuất hiện ở trước mặt Sở Niệm, cô ấy sẽ đối đãi với em như người bình thường sao?"

Hoa Lệ kinh hãi rồi, cúi đầu nhìn nhìn sợi dây chuyền trên cổ mình, lại nhìn về phía Cẩm Mặc.

"Vậy của anh ta đâu?"