Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 495: Đại Kết Cục – 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thông đạo ngày càng tối đen. Thanh Tang cũng không có thời gian để lãng phí, giải thích thêm gì cho Sở Niệm.

Vết thương trên người cô chính là do đám ác quỷ đánh lén…  nếu không đưa cô gái này ra ngoài, chỉ sợ là cả hai sẽ không ai thoát được!

Bước nhanh dần thành chạy… Thanh Tang túm lấy Sở Niệm, cố gắng chạy nhanh về phía cửa ra.

Bên ngoài sắc trời đã dần dần sáng hơn, còn khoảng 15’ nữa quỷ môn sẽ đóng lại.

Cắn răng, tụ quỷ khí đánh về phía trước. Thanh Tang lảo đảo nhưng vẫn nhìn thẳng về phía khoảng đất trống tối om trước mặt.

Sở Niệm thở dốc, cau chặt mày. Đang muốn hỏi vì sao dừng lại thì nhận thấy khác thường, cô quay đầu nhìn theo hướng Thanh Tang đang nhìn.

Khoảng đất trống mới vừa mênh mông sương mù, nhưng ngay khi quỷ khí vừa tan hết đã xuất hiện mấy trăm lệ quỷ nhe nanh múa vuốt, có con thì thân thể tàn khuyết, có con mặt mũi không rõ ràng… đủ mọi hình dạng gần như đều có cả, chỉ có một điểm tương đồng, là tất cả đều đang nhìn về phía mình, còn không hẹn mà nhễu nhão nước miếng…

Ác quỷ- không chỉ ăn linh hồn của mọi sinh vật như tằm ăn rỗi, bọn chúng còn thường xuyên ăn người sống…

Sở Niệm tự giễu cười khẽ, nhìn Thanh Tang, mở miệng nói: “Địa phủ của các ngừoi từ khi nào tự do đến vậy? Ác quỷ nhiều như vậy, chẳng lẽ ra đây hít thở khí trời sao?”

“Hít thở thì đúng là ta chưa nghe bao giờ…” Thanh Tang cong môi, vẻ lạnh lẽo trong mắt càng đậm. “Ta đoán là, có lẽ bọn chúng bị nhốt quá lâu rồi, nên hiện tại đang đói bụng.”

Sở Niệm bước lại gần Thanh Tang thêm một bước. “Đói thì đói, nhưng ta phát hiện hình như bọn chúng không sợ cô ư?”

“Đích xác, nay đã khác xưa.”

“Vậy cô ăn nổi không?”

Thanh Tang nhún vai: “Xin lỗi, ta thật là no quá rồi...”

Thế cục trước mắt cho dù Thanh Tang và Sở Niệm không động thủ thì đám ác quỷ này cũng không có khả năng để các cô thoát ra ngoài.

Số lượng thật có chút nhiều, phần thắng… chỉ có thể liều một phen!

Đâu lưng lại với nhau, Sở Niệm và Thanh Tang đồng thời công kích đám ác quỷ đang xông tới.

Các cô có lẽ chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày ra sức liên thủ để giữ mạng… dù trước đó vừa mang thân phận đối lập.

Lúc đầu việc đối phó còn tương đối nhẹ nhàng, nhưng càng lúc số lượng càng nhiều, hơn nữa quỷ môn quan đang dần tới thời gian đóng lại. Thanh Tang nhất thời sốt ruột, vô ý bị ác quỷ cắn mất một miếng thịt trên vai.

Máu đỏ trào ra, đây là kiếp, là mệnh trung chú định tử kiếp của Thanh Tang!

Cố nén cảm giác đau đớn từ vai truyền tới, Thanh Tang nhìn Sở Niệm sắc mặt đã có chút tái nhợt nói: “Sau khi thoát khỏi đây nhớ phải sống thật tốt, có thể chờ tướng quân trở về thì nhớ chờ, còn nếu không chờ được nữa… thì hãy quên người đi.”

Sở Niệm ở phía sau vừa dùng linh lực đánh tan một con ác quỷ, không nghe rõ lời Thanh Tang nên chỉ cau mày không đáp.

Đánh nhau mãi như thể không có cách nào chấm dứt, số lượng ác quỷ vẫn không ngừng gia tăng.

Sở Niệm và Thanh Tang dù pháp lực   mạnh tới đâu cũng không thể ứng phó được với đám ác quỷ vô tận không ngừng kéo tới.

Nhìn xuyên qua đám ác quỷ về phía trước, Sở Niệm đảo mắt, nói với Thanh Tang ở phía sau: “Chút nữa ta dùng linh lực khiến bọn chúng tách ra, ta đếm đến ba, chúng ta cùng nhau chạy ra chỗ đó.”

Trong miệng Sở Niệm, ‘chỗ đó’ chính là cửa ra khỏi địa phủ. Chỉ cần các cô có thể chạy tới đó, như vậy đám ác quỷ này sẽ không có khả năng theo kịp.

Không có cách nào để quay đầu nhìn lại, nên cô không nhìn thấy dáng vẻ Thanh Tang hiện tại.

Sở Niệm nghe được chữ ‘có thể’ của cô, sau đó liền nhanh chóng kết thủ ấn, mặc niệm Định Thân Chú khẩu quyết.

“Ba… hai… một… chạy!”

Theo tiếng đếm của Sở Niệm, đám ác quỷ đang vây quanh bị đứng yên, không còn công kích nữa.

Dùng hết  sức lực chạy tới cổng, còn cách khoảng 50m… đây chính là cơ hội và hy vọng sống sót của các cô.

Nhưng mà…

“Thanh Tang! Cô còn đứng ở nơi đó làm cái gì?! Chạy nhanh nào!”