Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 412: Là hắn làm sao?!




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở Niệm đứng ngây người, cúi thấp đầu, giọng run rẩy.

“… Em, em không dám.”

Cửa nhà không có bất cứ vết nào bị phá hư, nhưng tình hình an tĩnh như vậy làm cho cô càng cảm thấy thấp thỏm lo âu.

Trước kia, chỉ cần cô đứng ở cửa thì bà nội đã lập tức từ lư hương bay ra. Linh lực huyết mạch cảm ứng là vậy, chưa bao giờ cô đến gần như vậy mà trong phòng vẫn không có phản ứng giống như bây giờ,

Sợ, quả thực là sợ cực kỳ…

Sở Niệm trốn tránh làm cho Thương SùngMEoMup đột nhiên căng thẳng, hắn cau mày, cầm lấy chìa khóa từ tay cô.

Thay vì tự mình tra tấn  mình như vậy, chẳng thà gọn gàng dứt khoát đối mặt với hi ện thực.

Có chút tàn nhẫn, nhưng hắn cũng chỉ là muốn cho Sở Niệm mau chóng thoát ra khỏi cảm xúc này.

Sở Niệm đứng cạnh hắn, cả người cứng đờ như người gỗ. Cô khẩn trương nhìn Thương Sùng cắm chìa vào ổ khóa cửa, tim như muốn vọt ra ngoài.

Cô biết, hắn làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô… nhắn mắt lại, hít sâu, đẩy cửa bước vào nhà. Một lát sau cô mới dám mở to mắt.

Bên ngoài và bên trong nhà hoàn toàn khác hẳn nhau, sô pha gãy vụn… trong phòng đúng là một mảnh hỗn độn.

Bài vị Sở gia, hương nến bị ném lung tung, bà nội lẽ ra đang đợi cô ở lư hương cũng không thấy đâu.

Hỗn loạn như bị cướp vào nhà, nhìn đống đổ nát lưu lại đủ để Thương Sùng và Sở Niệm nhìn ra chân tướng.

…bà nội, đã xảy ra chuyện!

“Nội ơi, con về nè.” Sở Niệm ngây người, không muốn tin rằng dự cảm của mình thành hiện thực. “Con biết là bà ở nhà, đừng có chọc con như vậy được không?”

Sở Niệm trên mặt tươi cười, chua xót làm cô cảm thấy khó chịu.

Trái timEoMup như bị một bàn tay bóp nghẹt, giờ đây như bị đặt lên thớt, từng nhát từng nhát đao chém làm cô đau đớn ngỡ như chết đi.

Thất thần đi khắp nhà, hai mắt cô mờ mịt, đi vô định, bất lực như đứa trẻ lạc đường.

Mọi chuyện chắc chắn có quan hệ với Tư Đồ Nam, có thể bắt quỷ tiên như vậy, gã thật có chút tài năng!

Bước tới ôm chặt Sở Niệm vào lòng, Thương Sùng nói: “Nha đầu, nếu em muốn tìm thấy bà nội thì phải điều chỉnh… cảm xúc bi thương này, ngay lập tức.”

“… Là hắn làm sao?” Sở Niệm thống khổ nhắm mắt lại, trong lòng bốc cháy lên hận ý.

Thương Sùng trầm mặc gật gật đầu, vừa định nói cho Sở Niệm về thứ hắn phát hiện bên dưới bài vị thì điện thoại trong túi quần đổ chuông.

Vẫn là dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ gọi hắn mấy tháng trước.

Thương Sùng liếc nhìn Sở Niệm, đem điện thoại đặt ở bên tai.

“Lão bằng hữu, thích lệ vật mà ta đưa cho Sở Niệm sao?” Trong điện thoại là thanh âm kiêu ngạo thích ý của Tư Đồ Nam, Thương Sùng thậm chí có thể tưởng tượng đến biểu tình trên mặt hắn lúc này.

“Thích uy hiếp đối thủ như vậy, Tư Đồ Nam ngươi đúng là không có tiền đồ.”

Sở Niệm lặng yên đứng cạnh bên, hai tay nắm chặt, trong lòng thật sự rất muốn giết chết gã đàn ông trong điện thoại kia!

Nhưng khi nghe Tư Đồ Nam khiêu khích, cô biết mình kích động sẽ càng đúng ý hắn!

Nhẫn nhẫn, Sở Niệm, ngươi nhất định phải nhịn xuống!

Tư Đồ Nam hiện tại tâm tình thật đúng là rất không tồi, hắn ngả ngớn, dường như không buồn để tâm tới việc Thương Sùng nhục nhã hắn.

“Ngươi dám động thủ với thủ hạ ta, thì ta phải cho các ngươi chịu chút khổ sở chứ. Dù sao cũng chỉ một người chết mà thôi, nếu không … hay chúng ta bàn chút điều kiện nhỉ?!”