Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 391: Không thích hương vị đó




Sau cơn mê tình và phóng túng, tới khi lý trí trở về thì tất sẽ thẹn thùng. Cho dù cô và Thương Sùng không vượt qua lằn ranh cuối cùng nhưng mà… toàn thân trên dưới… dường như cũng không có chỗ nào mà hắn chưa thấy.

Khuôn mặt Sở Niệm đỏ hồng như quả mật đào mọng nước, ánh mắt lấp loáng vẻ thẹn thùng và rụt rè.

Thương Sùng quả thật yêu dáng vẻ này của cô, rụt rè, thẹn thùng, e ấp… tất cả những cảm xúc đó của cô chỉ giành cho một người.

Hắn mhịn không được cúi đầu lên đầu ngón tay cô, Thương Sùng sủng nịch lại ôn nhu ở dưới ánh mắt Sở Niệm, câu môi cười. “Được rồi, cùng lắm thì anh xuống dưới trước đợi em. Đã bao lần mà còn thẹn thùng tới vậy, Sở Niệm… thật em càng lúc càng giống con gái rồi đó.”

Nằm ở trên giường Sở Niệm nhịn không được đạp cho Thương Sùng một phát vào mông, người này như thế nào càng ngày càng tệ vậy!

Cánh cửa phòng khép lại, Sở Niệm tung chăn đứng dậy mặc quần áo vào. Cô nhanh chóng rửa mặt, đánh răng xoay người ra khỏi phòng.

Đi chưa được hai bước đã nghe thấy tiếng ồn ào. Vốn dĩ muốn xem là tiếng gì, hóa ra là giọng của Hoa Lệ. Sở Niệm nhẹ nhõm, đi xuống lầu.

Bàn ăn sáng phong phú đã bày sẵn mùi thơm nức mũi. Sở Niệm nhìn đồ ăn không nhịn được mà nuốt nước miếng.

Tựa hồ là phát hiện chính mình có điểm mất mặt, cô ngồi trên ghế Thương Sùng kéo ra, rồi đối mặt cùng Hoa Lệ cùng Cẩm Mặc nhếch miệng cười. “Ngại quá, để cho mọi người chờ lâu rồi.”

Cẩm Mặc cười nhạt lắc lắc đầu, Hoa Lệ thì dưới ánh mắt quan sát của Thương mà ngây ngô cười. Sau đó cầm lấy đũa, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.

Tốt xấu cũng là Mèo yêu tu luyện 600 có lẻ, vậy mà bản tính tham ăn không hề giảm bớt ở Hoa Lệ chứ?  

Nhìn Hoa Lệ vùi đầu dùng không đến mười phút liền giải quyết xong một chén cơm. Sở Niệm … không nhịn được mà dừng đũa.

Hảo tâm gắp một bông cải xanh đặt vào bát Hoa Lệ, Sở Niệm nói: “Ăn rau nhiều một chút tốt cho cơ thể nè.”

Hoa Lệ chính là động vật ăn thịt trời sinh, trừ bỏ thịt cá thì cô nàng ghét nhất chính là ăn mấy thứ nhạt nhẽo không hương vị như rau dưa này.

Trong đôi mắt màu thủy lam nhanh chóng hiện lên một mạt chán ghét, Hoa Lệ cắn cắn khóe môi, sau đó nhắm tịt mắt nhét bông cải xanh vào miệng.

Một hương vị nhanh chóng lan tràn khoang miệng, gương mặt Hoa Lệ hết trắng rồi xanh. Cô cố nén cảm giác dạ dày quay cuồng nhìn qua hỏi Sở Niệm: “Chị dâu, con cún… hình như chưa ăn gì.”

Bị ‘hảo tâm’ nhắc nhở Sở Niệm rốt cuộc nhớ tới Bánh Trôi, cô buông chén đũa, bắt đầu tìm kiếm ở trong phòng.

Là cô thật sự không thích hợp nuôi thú cưng sao? Bánh Trôi đói bụng một ngày, Sở Niệm tỏ vẻ thực hổ thẹn.

Thật vất vả mới lôi được gia hỏa béo ú kia từ trong góc sô pha, Sở Niệm vuốt đầu Bánh Trôi, sau đó khom lưng đem nó ôm vào trong lòng ngực.

Vì trên bàn cơm còn có những người khác, cho nên Sở Niệm nhíu nhíu mày, đến cuối cùng lại đem Bánh Trôi thả xuống dưới.

Cô cân nhắc phải cho Bánh Trôi ăn gì, xong quay sang nói với Cẩm Mặc vẫn đang im lặng. “Trong nhà hình như chỉ còn có sữa tươi, không có gì khác. Hay là hôm nay đành cho nó uống đi, mai rồi mọi người đi mua cái khác?”

Nhớ tới trước kia hắn vẫn là Tiểu Hắc, nữ nhân này vẫn luôn buộc hắn uống sữa. Cẩm Mặc cảm thấy hôm nay vô luận như thế nào, hắn cũng phải nhìn xem Tu La thú uống sữa thì sẽ ra sao.

Hai tròng mắt nâu nhạt hiện lên vẻ giảo hoạt, Cẩm Mặc nghếch cằm từ trên cao nhìn xuống Bánh Trôi.

Bánh Trôi đến từ địa phủ đương nhiên không biết sữa tươi là thứ gì, nên vì hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao, nó bắt đầu ngoáy đuôi nhìn Sở Niệm.

Hành động NHƯ vậy thật đúng là chọc cười Hoa Lệ đang tính toán khoanh tay đứng nhìn, cô nàng câu môi cười, ai bảo kẻ này hôm nay dám hù dọa mình.