*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bóng đêm, đôi mắt Sở Niệm long lanh xinh đẹp như sao trời lộng lẫy, khóe mắt có chút phiếm hồng ướt át.
Ghen tuông có đôi khi không chỉ làm người ta mất đi lý trí, mà còn làm tổn thương người mình yêu.
Hắn đã từng thề thốt hứa hẹn, nhưng từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, mỗi lần cô đau khổ… đều là do hắn mà ra.
Đau đến mứt ruột gan như đứt ra từng khúc, Thương Sùng vô cùng hối hận, đôi mắt đen huyền càng đẫm vẻ đau thương.
Sở Niệm lúc trước từng nghĩ tới khi gặp lại Thương Sùng sẽ thế nào? Cãi nhau? Chất vấn? Hay sẽ lạnh nhạt như buổi sáng hôm đó không nói tiếng nào?
Nhưng khi người đàn ông này xuất hiện trước mặt, cô mới phát hiện ra, so với việc tức giận thì cô càng nhớ nhung hắn hơn.
Không hiểu tại sao bị lạnh nhạt. Lại càng không hiểu được bị Thư Tiếu Nhi khiêu khích… mọi chuyện thực ra đều kém xa câu ‘anh xin lỗi’ của hắn.
Vết thương lòng trong nháy mắt khôi phục, Sở Niệm cong môi, đôi mắt cong như vầng trăng trên bầu trời.
Cô không nói tiếng nào, chỉ nhào vào ngực Thương Sùng, ôm chặt lấy hắn, dựa vào hắn, đây là điều duy nhất mà cô muốn làm lúc này.
Có vài người qua đường nhìn nhìn, đàm tiếu, nhưng trong mắt bọn họ không nhìn thấy ai, chỉ nhìn thấy nhau và việc muốn làm cùng nhau.
Bỗng có cái gì đó đập vào chân cô, Sở Niệm cúi đầu nhìn, quả nhiên là đồ xấu chơi Bánh Trôi.
Tiểu gia hỏa tựa hồ ở vì vừa rồi bị cô thực sự bỏ rơi mà ủy khuất, hai tai cụp xuống, đáng thương vô cùng nức nở vài tiếng.
Thương Sùng đương nhiên cũng nhìn thấy con cún, hắn tạm thả lỏng tâm tình không đặt lên người Sở Niệm, âm dương quái khí mà hừ một tiếng. “Mấy ngày nay em đúng là sống cũng không tồi ha, một con mèo đen… giờ thì lại thêm một con chó nữa.”
Sở Niệm che miệng cười nhạo vài tiếng, cô cảm thấy Thương Sùng đôi lúc thật trẻ con vô cùng đáng yêu!
Khom lưng nhặt sợi dây dắt chó lên, Sở Niệm nhìn xung quanh rồi kéo cánh tay Thương Sùng, mang theo Bánh Trôi tìm một cái ghế dài ngồi xuống.
Hiện tại Bánh Trôi dường như nghe lời hơn rất nhiều, nghe lời đi theo, mắt liếc liếc nhìn người đàn ông bên cạnh Sở Niệm.
Đương nhiên, Thương Sùng tầm mắt cũng luôn như có như không từ đảo qua người nó.
Chỉ tiếc là Sở Niệm là người duy nhất không phát giác ra dị thường giữa bọn họ. Cô làm nũng dựa vào người Thương Sùng hỏi: “ICAC tới đâu rồi anh?”
Thương Sùng nhướng mày, dường như việc Sở Niệm chú ý tới việc của mình khiến hắn vô cùng ngạc nhiên.
“Sao lại dùng ánh mắt này nhìn em?” Sở Niệm đỏ mặt.
“Không có gì, hơn nữa mọi chuyện cũng qua rồi.” Thương Sùng mỉm cười, ôn nhu đưa tay vuốt tóc cô. “Tuần rồi em thế nào? Ngoại trừ con cún lạc này, có ai tới tìm em gây phiền toái gì không?”
“Phiền toái thì không có, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là thượng cái lần em xử lý vụ việc Thích Tiểu Vi dường như có quỷ sai không vừa lòng với em.”
Trước đây quỷ mập từng nói với cô rằng Trần Đông vì bị Tử Lam Sam đánh cho một trận nên nói với các quỷ sai khác ở địa phủ, bảo rằng các quỷ sai ở bất kỳ ở khu vực nào cũng không được tiếp xúc hỗ trợ Sở Niệm.
Lúc đầu cô còn cho rằng Trần Đông to mồm, nhưng không nghĩ tới tối hôm đó, cô lại gặp trúng lệ quỷ hóa sát khó diệt.
Đừng nói cái gì cơ duyên xảo hợp, Sở Niệm nhưng không tin Hóa Sát kia canh giữ ở dưới chỉ là đánh bậy đánh bạ tìm tới cô.
Một bên vuốt mặt nể mũi Trần Đông vừa keo kiệt vừa âm hiểm, một bên cô bắt đầu hoài nghi thân phận thật của Trần Đông là cái gì. Cô không tin một quỷ sai nho nhỏ lại có thể có quyền lực lớn vậy, ra lệnh cho quỷ sai khác, thậm chí còn sai lệ quỷ đi làm phiền cô.
Dường như cảm giác người bên cạnh không hiểu ra ý tứ trong lời nói của mình, Sở Niệm nhàn nhạt cười, sau đó đem chuyện Hóa Sát đem đêm đó cùng việc nhặt được Bánh Trôi kể lại cho Thương Sùng nghe.
Cuối cùng, thập phần bất đắc dĩ nhún vai, giả vờ vô tội mà quay sang nhếch miệng với Thương Sùng.
“Anh nói coi, người đả thương Quỷ Sai rõ ràng là Tử Lam Sam, vậy mà sao cái đồ đần đó lại cứ nhìn chằm chằm vào em mà trả thù chứ?!”
“Đây chẳng phải là chọn quả hồng mềm mà bóp sao, mềm nắn rắn buông chứ sao nữa!” Sở Niệm thở dài. “Bộ nhìn em giống như dễ bị khi dễ vậy sao?!”