Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 379: Ngươi thông minh




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Công khai mà đông nhìn một cái, tây nhìn một cái, con cún này giờ đây cũng không còn một chút nào khiếp đảm cùng sợ hãi như trước.

Như quen đường quen ngõ, con cún vào trong toilet, nghếch chân đi tè.

Hành động không cần dạy dỗ cũng biết phải đi vệ sinh ở đâu khiến Sở Niệm vui vẻ cực kỳ, như vậy có phải hay không đại biểu rằng sau này cô sẽ bớt được không ít việc.

Cũng đã quên mất việc định tính toán cùng bà nội, cô tung tăng nhảy nhót chạy đến buồng vệ sinh, tính toán bắt đầu tắm cho con cún.

Nhìn ‘nhân gia’ híp mắt ngửa đầu, bộ dáng vô cùng hưởng thụ như là: Mấy người chỉ đáng phục vụ ta.

Cháu gái mình còn chưa từng cẩn thận với mình n hư vậy, bà nội dựa cửa, trong lòng ê ẩm. “Niệm Niệm, không thấy ra con cũng có gene chiếu cố người khác như vậy!”

Ngồi xổm trên mặt đất Sở Niệm phì cười, quay đầu nhìn bà nội, sau đó lại tiếp tục vùi đầu làm việc. Một chút cũng không đỏ mặt, tâm tình cô lúc này thật sự tốt. “Cái này là đương nhiên, chiếu cố người khác gì đó, đều chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi.”

Cún con ngồi trong chậu giật giật lỗ tai, khóe miệng hiện lên vẻ châm chọc không lưu dấu vết.

Bà nhướng mày, hiển nhiên cũng bị Sở Niệm da mặt dày như vậy chọc cho vui vẻ. “Rồi rồi rồi, chẳng qua là chuyện nhỏ không tốn sức gì cũng quyết định bởi tâm tình của con mà thôi.”

“Thôi thôi, con tiếp tục hầu con cún của con đi.” Bà vươn vai, mấy ngày nay cơ thể càng thêm cảm giác mỏi mệt. “Bà không ở đây chơi với con nữa, chơi với nó xong thì đi ngủ sớm một chút.” 

“Dạ.” Sở Niệm hì hì cười toét miệng với bà, sau khi thấy bà đã quay lại bát hương lại tiếp tục dùng bọt biển cọ người cún con.

Quả nhiên, sau khi tắm xong con chó trông khác hẳn. Lông trắng như tuyết sau khi sấy khô thì xù tung mềm mại, chỉ vuốt thôi cũng làm cho cô sung sướng.

Cô thật sự yêu thích con cún này từ tận tâm can, yêu thích không buông tay mà ôm nó, đưa lên đưa xuống.

Nghĩ đến về sau nó sẽ cùng sống với mình, Sở Niệm xoay chuyển đôi mắt, tính tới chuyện đặt tên cho nó.

“Cún à, về sau đã kêu ngươi là Bánh Trôi ha?” Sở Niệm hơi cong khóe mắt, bộ dáng ôn nhu quả thực có thể so với bảo mẫu nhà trẻ. “Vừa trắng lại vừa tròn, tên này quả thực rất thích hợp ngươi!”

Ghé vào trên giường tiểu cẩu ‘hức’ một tiếng, nhìn nhìn Sở Niệm, sau đó ặng lẽ rời mắt khỏi mặt cô.

Gia hỏa này hiển nhiên là đang trốn tránh đề tài đây, Sở Niệm đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, mím môi hừ hừ hai câu, tự mình cảm giác khá tốt. “Dù sao ta cảm thấy tên này khá tốt, Bánh Trôi ơi Bánh Trôi à, ngươi liền nhận mệnh đi.”

Nghe bị kêu như vậy,  Bánh Trôi tỏ vẻ chính mình thực phẫn nộ. Thập phần bất mãn mà muốn nhe răng gầm gừ vài tiếng, nhưng lại như là nghĩ tới cái gì, đành phải dùng hai cái móng vuốt che đậy đôi mắt, yên lặng nức nở.

Sở Niệm hẳn là cũng không nghĩ tới chính mình hôm nay nhặt được sủng vật ngày sau sẽ mang đến cho cô một cơ hội xoay chuyển cực lớn, nhìn như trung lương, lại thêm phần kiêu ngạo...

Những ngày tháng khiến cô đau đầu còn ở phía sau.



Mấy ngày nay sự kiện thư nặc danh tựa hồ bình ổn rất nhiều, Thương Sùng sau khi nghe xong các giám đốc bộ phận báo cáo, phất tay kêu Cẩm Mặc ở lại.

Empire đã đi vào chính quy, hơn nữa Tư Đồ Nam bên kia, mấy ngày này giống như cũng không có động tác nào.

Cẩm Mặc không biết Thương Sùng hiện tại vì sao lại có vẻ quẫn bách, hắn rũ mắt nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng nói: “Chủ nhân, Hoa Lệ mấy ngày nay đều có liên lạc cùng Sở Niệm. Cô ấy hết thảy mạnh khỏe, tạm thời không cần lo lắng.”

Thương Sùng thở dài một hơi, mạnh khỏe thì tốt, nhưng mà không lo lắng cho cô ấy làm sao mình có thể làm vậy được? 

Những hiểu lầm lúc trước khi được Cẩm Mặc nói lại, trong lòng hắn mọi giận dỗi đều tan sạch.

Chính vì quá bận rộn công sự nên tới giờ Thương Sùng hắn còn chưa nhìn thấy cô lấy một cái.

Chắc là cũng không liên hệ cả tuần rồi... Sở Niệm, em có nhớ anh không?

Thương Sùng như suy tư gì, Cẩm Mặc sao có thể lại không biết chính mình đã nói đúng tâm sự của hắn.

Mở laptop trong tay ra, hắn nhìn nhìn, sau đó quay sang Thương Sùng nói: “Chủ nhân, buổi chiều còn có hai cái cuộc họp. Nếu thời gian an bài thỏa đáng và không có gì bất ngờ xảy ra, thì tối nay 7 giờ lịch trình sẽ kết thúc.”

Cẩm Mặc ngụ ý thực minh bạch, hắn bất động thanh sắc nhìn Thương Sùng, sau đó chậm rãi giơ lên khóe môi.

Thương Sùng mới vừa rồi tướng mạo còn mỏi mệt hiện tại cũng cười khẽ lên, ngước mắt nhìn Cẩm Mặc, trong mắt một mảnh tường hòa.

“Nhân thế quả nhiên làm ngươi thay đổi không ít, Cẩm Mặc, ngươi thông minh.”

Cẩm Mặc nhếch miệng cười, rốt cuộc suốt mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên chủ nhân khen hắn.

Tràn ngập nhiệt tình cùng Thương Sùng tiếp tục xử lý công ty sự tình, ngoài cửa sổ mặt trời cùng bọn họ bận rộn cũng đã biến thành mặt trăng.



Hiện tại không còn cô đơn một người, Sở Niệm từ lúc có Bánh Trôi, mỗi ngày buổi tối cũng bắt đầu có thói quen tản bộ sau khi ăn xong.

Một là vì rèn luyện thân thể của mình, không cho bản thân quá mức lười biếng. Hai chính là vì suy nghĩ cho sức khỏe của Bánh Trôi nhà nàng, không để nó quá béo.

Cũng không biết chủ nhân trước kia của Bánh Trôi nuôi nó thế nào, từ lúc vào nhà tới giờ, nó mỗi ngày trừ bỏ ăn thịt vẫn là ăn thịt.



Cô từng thử qua muốn dùng sữa bò đi dụ nó, kết quả gia hỏa xấu tính này trực tiếp hất tung chén sữa, sau đó quay mông vào cô suốt cả ngày.

Lúc đầu, Bánh Trôi đã được xem như là một con chó mập trong thế giới chó rồi. Giờ thì tốt rồi, mới được ba ngày, nó không có lớn lên mà ngược lại... tròn hơn rất nhiều.

Thập phần bất đắc dĩ mà nhìn kẻ chơi xấu lăn lộn trên mặt đất, không chịu đi nữa, Sở Niệm thở dài, là ai nói quá là chó đều thích chơi vòng chứ!

Nếu không phải người đến người đi, không có cách nào thì Sở Niệm còn rất muốn giơ chân đá cho nó một phát.

“Bánh Trôi, đừng náo loạn, đứng lên!” Sở Niệm mím môi, hiển nhiên là đang nén giận.

Bánh Trôi giương mắt nhìn nhìn cô, không vui mà rít vài tiếng, chậm rì rì mà đứng lên.

Nó ra dáng đại gia, đi vài bước, Sở Niệm chưa kịp vui vẻ thì bụp một phát, nó lại nằm bò ra.

Dù sao nữ nhân này cũng chỉ kêu nó đứng mà thôi, mới vừa đi vài bước kia… coi như vì mấy ngày qua cô ta cho mình ăn thịt! 

Có tiếng cười khẽ của người qua đường, Sở Niệm túm Bánh Trôi, tức muốn hộc máu mà dậm chân.

Bộ nó không biết tìm tư thế nào đẹp hơn mà nằm sấp xuống sao, chổng vó lên trời như vậy rốt cuộc là học từ đâu đây!

Cô gắng bình tĩnh một chút, Sở Niệm hít sâu một hơi khom lưng ngồi xổm cạnh Bánh Trôi.