Tư Đồ Nam ngồi trên ghế đã nhận ra ánh mắt của Lôi Báo, nhẹ cong khóe môi, quay sang Tử Lam Sam nói: “Việc ta giao ngươi mấy hôm trước làm tới đâu rồi?”
Tử Lam Sam đong đưa làn váy, đáp thờ ơ. “Tin tức là đã tung ra, bất quá… Thuộc hạ phát hiện ra việc khác càng vui hơn.”
“Ồ? Nói ta nghe xem nào?”
Liếc nhìn Lôi Báo đứng đối diện, Tử Lam Sam trong mắt hạnh đầy trào phúng: “Mấy hôm trước con nhóc kia tới trường học, chủ nhân, ngài biết ai cản đường nó ngoài cổng trường không?”
Tư Đồ Nam liếc xéo Tử Lam Sam, hắn thật đúng là không thích cách nói chuyện này của cô ta. “Nói.”
“Người nọ chính là con trai lớn của cục trưởng Lôi Báo của chúng ta, cảnh sát Tô Lực.”
Tử Lam Sam đem đôi tay khoanh trước ngực, hướng Lôi Báo thật là có điểm hưng sư vấn tội: “Con trai bảo bối của ngươi thích Sở Niệm, việc này ta nghĩ là chúng ta không biết, nhưng không lẽ ngươi cũng không biết đi. Che giấu lâu như vậy, Lôi Báo, ngươi là cố ý sao?”
Tư Đồ Nam nhướng mày, cũng đem ánh mắt đặt ở trên người Lôi Báo. “Lời cô ta nói, có thật không?”
“… Dạ đúng.” Lôi Báo nhăn mặt, đem đầu thấp xuống. “Lúc trước không bẩm báo với chủ nhân là Lôi Báo sai. Nhưng thỉnh chủ nhân minh giám, nhi tử ta cũng chỉ là nhất thời chìm đắm với nha đầu kia, nó tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không can thiệp đến bất cứ việc gì của chúng ta.”
“Ngươi xác định sao?”
“Xác định! Hơn nữa ta khiến con trai ta rời bỏ con nhãi kia trong thời gian ngắn nhất.”
Lôi báo không nghĩ tới ngay lúc nay Tử Lam Sam sẽ lôi con trai mình vào đây, ả làm như vậy cũng chỉ muốn cắn mình một nhát thôi mà!
So sánh với Tử Lam Sam thì Lôi Báo là người sống ở bên cạnh Tư Đồ Nam trong thời gian ngắn nhất. Ngoại trừ công phu quyền cước hơi tốt một chút, các năng lực khác của gã đương nhiên là yếu nhất.
Nếu bây giờ không phải gã có quyền lực có thể ràng buộc Thương Sùng, bằng không đừng nói cứu được con trai mình, ngay cả gã… kêt cục cũng chẳng tốt lành gì!
Nắm chặt bàn tay tới mức trắng bệch các ngón tay, Lôi Báo nhăn mặt, không muốn để cho Tư Đồ Nam nhìn thấy bất cứ cảm xúc nào của mình.
Tư Đồ Nam ngồi yên, nhẹ cười không rõ ý tứ, nhìn kỹ Tư Đồ Nam rồi mới chậm chạp nhìn đi chỗ khác.
Hoa anh đào nở ngoài cửa sổ chẳng phải thật đẹp sao? Tháng tư, chính là mùa yêu đương rồi.
“Chuyện con trai ngươi như vậy, ta cũng hiểu. Người trẻ tuổi khí huyết hưng vượng, ai cũng sẽ có lúc xúc động, nhưng mà…”
Hai chữ cuối của Tư Đồ Nam làm cho Lôi Báo không khỏi run người. Gã nuốt nước bọt, chậm rãi ngẩng đầu lên: “Chủ, chủ nhân ngài nói.”
“Xúc động thì xúc động, lúc thanh tỉnh lại quá muộn… Ngươi cũng đừng trách ta không bận tâm chủ tớ chi tình.”
Ý tứ trong lời nói Tư Đồ Nam rất đơn giản, Lôi Báo luôn luôn khôn khéo cẩn thận sao lại có thể nghe không hiểu.
Trong ngực khó chịu, dùng sức gật đầu, để tránh không cho đề tài về con mình dây dưa quá lâu, Lôi Báo nói lảng sang chuyện khác: “Chủ nhân, việc tập đoàn Empire mấy hôm nay, tạm thời có thể giữ chân Thương Sùng vài ngày. Bước tiếp theo… Chúng ta có phải hay không nên bắt đầu phản kích?”
“Không vội.” Tư Đồ Nam phất phất tay. Trên mặt ý cười vân đạm phong khinh: “So với việc đối phó Thương Sùng, ta bây giờ còn có chuyện càng quan trọng hơn phải làm.”
“Lôi Báo, ngươi đi ra ngoài trước. Ta cùng Tử Lam Sam có chuyện muốn nói.”
“Tuân lệnh, chủ nhân.” Lôi Báo xoay người rời đi không quên trừng Tử Lam Sam liếc mắt một cái, gã không dám cãi lời Tư Đồ Nam, nhưng cũng không đại biểu chính mình cũng không mang thù.
Chuyện trong bãi đậu xe lần trước đã khiến gã bắt đầu đề phòng nữ quỷ này, không nghĩ tới kết quả là ả đã châm ngòi ly gián!
Thù này đã kết, Lôi Báo không nói thêm, xoay người đóng cửa lại, quay đầu rời đi.
Căn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, tấm rèm màu đen vẫn là thứ mà ‘chủ nhân’ cũ của nơi này lưu lại. Đồ đạc trong phòng ơn giản nhưng giá cả rõ ràng xa xỉ thể hiện phẩm vị của người nọ. Tấm cửa sổ từ trên trần kéo sát xuống đất có đôi khi làm cho người ta thấy choáng váng.
Tử Lam Sam hiện tại thân thể đã trở thành quỷ tiên, tuy rằng không sợ hãi ánh mặt trời, nhưng vẫn còn chút e ngại.
Cô ta thật sự không thích ở cùng Tư Đồ Nam đơn độc như vậy, đặc biệt trong lúc mình vẫn còn điều giấu diếm hắn.
Xoay người bay tới một góc văn phòng, Tử Lam Sam cảm thấy khoảng cách như vậy, mới có thể cho cô chút cảm giác an toàn. “Chủ nhân kêu Lam Sam ở lại là có chuyện gì sao?”
“Sở Niệm bị Quỷ Sai theo dõi, chuyện này… Ngươi biết không?” sườn mặt Tư Đồ Nam rất đẹp, hơi cong khóe môi làm cho gã rất giống đám tiểu sinh thuần khiết hiện nay.
Tử Lam Sam gật gật đầu, thực ra chuyện đó nhi hơn phân nửa ‘công lao’ là do cô nàng.
“Dùng một ít thủ đoạn đem sự tình nháo lớn một chút, nhớ kỹ, không cần ra mặt.”
“Chủ nhân, ý tứ của ngài là khiến quỷ sai soi việc của nó sao? Chuyện cha mẹ cô ta cùng với mạng Sở Niệm…” trước giờ Tư Đồ Nam vẫn chăm chăm khiến Sở Niệm hồn phi phách tán, chẳng lẽ lúc này đây, gã thay đổi chủ ý?
Tư Đồ Nam cười lạnh một tiếng, đứng dậy. “Hạn Bạt dùng hết thảy biện pháp tưởng bức ta ra tới, mạng của Sở Niệm tạm thời ta lưu lại. Thực ra trừ ả là kẻ có thể kiềm chế Hạn Bạt, còn có Diêm Vương của Địa phủ mấy ngày nay cũng mất tích.”
Tử Lam Sam khiếp sợ vô cùng mở to hai mắt, Diêm Vương mất tích, đây là không phải đại biểu địa phủ cũng rối loạn ư?
Vầng trán xinh đẹp cau lại, cô hướng về phái Tư Đồ Nam, hai đầu gối quỳ trên mặt đất. “Chủ nhân, ngài đã từng đáp ứng quá Lam Sam. Sẽ dùng hết mọi biện pháp, giúp ta đi tìm tướng công. Nếu Diêm Vương thật sự không biết tung tích, như vậy hiện tại chính thời cơ tốt nhất để tìm chàng ấy.”
“Cái này, ta đương nhiên nhớ rõ.” Tư Đồ Nam nhàn nhạt nhìn lướt qua Tử Lam Sam, cảm xúc trong mắt hắn thật không thể đoán được. “Chỉ cần ngươi đáp ứng chuyện của ta, làm được sao?”
“… Lam Sam tận lực!”
“Phải không?” Tư Đồ Nam trả lời lại một cách mỉa mai, khinh miệt mà câu môi cười. “Đáng tiếc, hiệu quả vẫn luôn không theo ý người!”
“Ta không có trách ngươi mỗi một lần thất thủ lưu tình, hiện tại ngược lại ngươi bắt đầu cùng ta tính toán chi li? Tử Lam Sam, lá gan của ngươi thật đúng là to đó!”
Quỳ trên mặt đất Tử Lam Sam thân ảnh chấn động, cô không nghĩ tới Tư Đồ Nam thế nhưng lại biết những việc đó…
Trên người nháy mắt rút đi cơn giận, cô cúi thấp đầu, cúi người nói với Tư Đồ Nam: “Chủ nhân, Lam Sam, biết sai rồi.”
“Ta hiện tại không có hứng cùng ngươi đi so đo cái gì, sự tình vừa rồi ta nói, ngươi nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.”
“Đi ra ngoài!”
“Tuân lệnh.”
Làm sao đứng lên, làm sao rời khỏi văn phòng kia, Tử Lam Sam hồ đồ kh ông nhớ rõ.
Cô chỉ có thể biết đến là Tư Đồ Nam khôn khéo hơn mình nghĩ rất nhiều.