Cũng may Thương Sùng không mắc bệnh yêu sạch sẽ thái quá, nếu không hắn khẳng định sẽ cảm thấy mình phải phá hủy cái bồn vệ sinh ngồi xổm đáng buồn nôn kia.
Đại tướng quân chinh chiến oanh phong trong nháy mắt trở thành tù nhân thời hiện đại. Thương Sùng nghĩ tới nghĩ lui đều thấy buồn cười.
Tùy ý tìm một chỗ tương đối sạch ngồi xuống, lúc này hắn và người thường nhìn cũng không có gì khác nhau.
Bên tai là tiếng mưa rơi vọng qua mái nhà, nghe một lúc, hắn bỗng có chút buồn ngủ.
Nghĩ lại cũng lâu rồi không nghỉ ngơi, Thương Sùng nhắm mắt tính làm giống như con người thường làm, ngủ một giấc.
Nhưng mà có người không để yên cho hắn làm vậy, cánh mũi phập phồng, hắn lại nhắm mắt, mở miệng nói: “Thư Tiếu Nhi, ta đã nói rồi, ta không muốn gặp lại ngươi thêm lần nào nữa, ngươi đúng là coi lời ta nói không ra gì.”
Đứng ở trong phòng lúc này chính là kẻ bị Cẩm Mặc đưa đi hôm qua – Thư Tiếu Nhi. Thương Sùng không biết từ đâu mà ả biết hắn ở đây, hơn nữa hắn cũng không biết vì sao ả tìm tới nơi này.
Thăm tù sao?
Tin tức thật là nhanh nhạy đó!
Thư Tiếu Nhi dường như không hề để ý tới lời châm biếm lạnh lùng của Thương Sùng. Ả nheo mắt nhìn quanh phòng giam khoảng mười mét vuông, một cảm giác rối loạn dâng lên trong lòng ả.
Chỉ là một người con gái đã quên người mà thôi, tướng quan, người muốn chấp mê bất ngộ tới bao giờ?
Cánh tay nhỏ nhắn không xương khoanh trước ngực, Thư Tiếu Nhi trong mắt đầy đau đớn, không cần nói cũng biết.
“Tướng quân… người… người khỏe không?”
“Ngươi cảm thấy sao?” Thương Sùng cười lạnh lùng, cô ả này học được cách quanh co lòng vòng từ khi nào vậy?
Thương Sùng dựa vào tường, giương cằm hỏi: “Nói đi, ai nói cho ngươi biết ta ở đây.”
“Tướng quân, thật sự không có ai nói cho Tiếu Nhi rằng người ở đây.”
“Ngươi cảm thấy ta tin tưởng sao?” Thương Sùng hừ lạnh.
Đối mặt với Thư Tiếu Nhi đang giả vờ giả vịt quanh co, Thương Sùng ngồi nhìn ả như đang chờ xem hề hát tuồng. Hắn đã cho ả cơ hội nói thật, nhưng đáng tiếc… cô ả đã không biết cảm kích.
Biểu tình đạm mạc liếc nhìn Thư Tiếu Nhi vẫn cắn môi không nói, Thương Sùng mới vừa ngồi trên giường bỗng đứng trước mặt ả.
Đưa tay chặn ý định lui về phía sau của ả, Thương Sùng đưa tay bóp cổ ả lạnh lùng nói:
“Từ sự việc bắt đầu hôm qua, ta vẫn luôn cho ngưoi cơ hội. Thư Tiếu Nhi, ngươi cảm thấy Thương Sùng ta không có khả năng giết ngươi sao. Hay ngươi cho rằng ngươi không thể chết trước mặt ta?”
“Tướng quân… người, người hiểu lầm Tiếu nhi rồi.”
Đôi mắt đỏ lập lòe của Thương Sùng làm Thư Tiếu Nhi sợ hãi, lần đầu tiên ả phát giác ra mình đang chơi một trò chơi mà nếu không cẩn thận sẽ mất mạng.
Đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sợ hãi, Thư Tiếu Nhi bị chế trụ tại chỗ chỉ có thể dùng đôi tay mình giữ chặt tay Thương Sùng. Trên người ả là bộ đồ đỏ rực như màu sắc hắn yêu thích nhất, chỉ tiếc hiện tại màu đỏ đó hiện giờ không có liên hệ gì với khuôn mặt nhỏ không huyết sắc của ả lúc này.
Nhu nhược, bất lực. Thư Tiếu Nhi ngoài sợ hãi ra thì không làm được bất cứ điều gì khác.
Nước mắt ngập tràn trong mắt, vầng trán xinh đẹp hơi nhăn lại làm ai nhìn cũng đau lòng. Nếu không phải Thương Sùng quá hiểu Thư Tiếu Nhi, thì có lẽ khi nhìn thấy ả như vậy cũng không nhịn được mà mềm lòng.
Người nhìn như càng nhu nhược thì tâm địa càng ngoan độc. Trước kia người phụ nữ kia cũng vậy, Thư Tiếu Nhi cũng vậy!
Loại người này đều mang dáng vẻ vô hại tột cùng, vô tội hồn nhiên, nhưng cũng chính bọn họ, trong lúc ngươi không hề phòng bị mà đâm cho ngươi một đao.
Thương Sùng không nghĩ sẽ phạm lại sai lầm trước đây nên đối với dáng vẻ đẫm lệ đánh thương của Thư Tiéu Nhi, một chút cảm giác cũng không có.
Thanh âm hắn lạnh lùng trong trẻo làm người ta không rét mà run. Thương Sùng hơi nheo mắt, châm chọc cong môi cười. “Hiểu lầm ư? Thư Tiếu Nhi, ngươi đang nói đùa với ta đó ư?”
“Không, không có.” Thư Tiếu Nhi không thở được, toàn thân khó chịu, ả đáng thương nuốt nước bọt, mở miệng nói: “Tiếu Nhi chỉ là lo lắng cho tướng quân cho nên… lợi dụng ngọc bội của người tìm tới đây.”
“Tướng quân, Tiếu Nhi thật sự.. không nói dối với người.”
“Thư Tiếu Nhi, ta nhớ lúc trước đã nói rõ với ngươi, lần sau ta thấy ngươi thì kết cục là gì.” Thương Sùng nắm chặt tay, kề sát vào tai ả nhẹ giọng: “Ngang nhiên kháng lệnh của ta, còn dám nói bậy bạ trước mặt người phụ nữ của ta, Thư Tiếu Nhi, ngươi thật sự chán sống rồi!”
Người phụ nữ của ta…
Thư Tiếu Nhi mở to hai mắt, ra vẻ oan uổng mà nhíu mày nói: “Tướng quân, ngưới trách oan Tiếu nhi.”
“Tiếu nhi thừa nhận chính mình không muốn rời khỏi người, nhưng trước giờ chỉ đi ngang qua phụ cận nhà người có đúng một lần.”
“Một lần sao?” Thương Sùng cười. “Vậy đúng là trùng hợp.”
“Tướng quân, người… người là có ý gì?”
Đối mặt với Thư Tiếu Nhi còn dám nói dối với mình, Thương Sùng trầm mặt.
Hắn trước nay cũng không biết người không biết xấu hổ còn có thể giả dạng làm như vậy, vô tội nhu nhược? Hắn thật đúng là tức cười.
Nhớ tới hôm nay buổi sáng khi Sở Niệm ở trong nhà nói những lời đó, Thương Sùng dùng đầu lưỡi liếm răng nanh trong miệng, sau đó tới gần cổ Thư Tiếu Nhi, đột nhiên mở miệng nói: “Thư Tiếu Nhi, ngươi biết ta vì sao không thích ngươi sao?”
Thư Tiếu Nhi sửng sốt một chút, đầu tiên là theo bản năng lắc lắc đầu, sau đó lại run rẩy nói: “Biết.”
“Vì sao?”
“Bởi vì Tiếu nhi…… Tiếu nhi dùng dùng khuôn mặt của người mà người yêu… lừa gạt người.”
“Không chỉ là như thế.” Thương Sùng cười lạnh nói: “Ta Thương Sùng trước nay đều là người nói đi là đi, nói ngồi là ngồi. Không phải là kẻ có lòng lo cho cả thiên hạ, nhưng những việc bắt gà trộm chó thì chưa từng làm.”
“Lúc trước việc ở Kỳ Lân Sơn, thật là do lúc đó ta thần trí không rõ ràng mà làm ra, nhưng mà Thư Tiếu Nhi ngươi nói ta nghe, ngươi sẽ lưu lại một kẻ luôn mồm nói dối bên cạnh mình sao?”
“Tướng quân……” Thư Tiếu Nhi theo thói quen tính nói ‘không có.’ nhưng ba chữ này đã tới miệng nhưng ả vẫn phải nuốt vào trong bụng lại.
Đột nhiên ả cảm thấy chính mình thực ủy khuất, hiện tại, thậm chí bao gồm trước kia đều là giống nhau.
Ả không nghĩ tới chính mình hao hết tâm tư chỉ muốn được ở lại bên cạnh hắn, sẽ bị hắn cho thành như vậy.
Ả cũng không nghĩ tới chính mình yêu người nam nhân này gần ngàn năm, đến cuối cùng chỉ có thể đổi lấy như vậy một câu châm chọc đến cực điểm.
Nước mắt rốt cuộc rơi xuống, Thư Tiếu Nhi buông đôi tay, tuyệt vọng như là một kẻ có thể chết bất cứ lúc nào.
Ả gần như thống khổ nhìn về phía Thương Sùng, trong miệng cũng bởi vì khổ sở còn bắt đầu run rẩy. “Tướng quân, Tiếu nhi ở trong mắt người thật sự chỉ là như vậy sao?”