Chương 285
Ước Nguyện Của Ta Và Ngài Đều Giống Nhau
Chiếc đầm màu đỏ làm cho sắc mặt Hoa Lệ nhìn ổn hơn một chút, tuy đôi mắt vẫn đỏ hồng nhưng khuôn mặt nhẹ nhõm làm người ta cảm thấy thật tươi mới và sạch sẽ.
Vừa lòng vỗ vỗ vai cô, Thương Sùng cong môi, dời mắt đến cửa phòng vẫn đang đóng chặt.
“Hoa Lệ, đừng nghĩ quá nhiều. Hết thảy…… đều qua rồi.”
Cẩm Mặc, sau khi tỉnh lại phải đối xử với Hoa Lệ tốt một chút. Một cô gái có thể một lòng một dạ với ngươi suốt mấy trăm năm nữ nhân, thực đáng giá để trân trọng.
Hoa Lệ trầm mặc gật gật đầu, dù mặt cô nhìn như bình tĩnh, nhưng những ngón tay nắm chặt vào nhau cho thấy trong lòng cô đang rất khẩn trương.
500 năm qua, mọi việc đều như một cái chớp mắt. Trong nửa giờ qua, Hoa Lệ đã hiểu câu nói ‘ngày dài như một năm’ mà người đời hay nói.
Lòng nóng như lửa đốt đi tới đi lui tại chỗ, một phút một giây đối với cô đều như dày vò.
Mãi cánh cửa mới mở ra, Thương Sùng chưa kịp mở lời, Hoa Lệ đã sốt ruột xông tới.
Nhìn chằm chằm sắc mặt có chút mỏi mệt của bà Sở Niệm, Hoa Lệ hỏi: “Thành công?”
Bà dù trong lòng có chút không quá thích mèo yêu xinh đẹp này, nhưng mà, thấy cô nàng như vậy để ý nàng đồng bạn nên vẫn gật đầu, nói: “Thành công.”
Hoa Lệ vui sướng, kích động muốn ôm lấy bà Sở Niệm, nhưng mà khi đưa tay lên rồi mới nghĩ đến thân phận đối phương là gì.
Có chút xấu hổ mà gãi gãi đầu, Hoa Lệ vô cùng chân thành mà nói: “Cảm ơn, thật sự thực cảm ơn ngươi. Hôm nay ngươi ra tay hỗ trợ Cẩm Mặc, Hoa Lệ ngày sau nhất định sẽ báo đáp ngươi!”
Bà cong khóe môi, trong đôi mắt rốt cuộc xuất hiện một tia ôn hòa.
Nghiêng đi thân mình ý bảo cô nàng đi vào, bà nói: “Cẩm Mặc hiện tại còn rất suy yếu, cổ độc đã loại bỏ, nhưng là vẫn cần có thời gian để khôi phục lại.”
“Ừ, ta sẽ không gấp.” Hoa Lệ hiện tại đã coi bà Sở Niệm như ân nhân cứu mạng, lúc trước còn ngang ngược lỗ mãng, lúc này cũng đã sớm biến thành bộ dạng thuận theo nghe lời.
Vô cùng kích động quay đầu lại Thương Sùng đang dựa tường, Hoa Lệ hướng hai người cúi người thật sâu rồi chạy vào trong phòng.
Hành lang sáng sủa chỉ còn lại Thương Sùng và bà Sở Niệm.
Nam nhân cao ngạo này không nói một lời nào cảm ơn. Nhưng mà bà có thể nhận thấy tâm tình của hắn từ nụ cười của hắn.
Dù gì, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp. Huống chi… mèo đen kia là vì cứu cháu gái mình.
Trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, bà cùng Thương Sùng liếc mắt một cái, bà nói: “Thương tướng quân, ta phải trở về chiếu cố Niệm Niệm.”
“Cũng tốt.” Bà Sở Niệm đã giúp mình một ân tình lớn, thái độ của hắn với bà cũng tốt hơn một chút.
Đi theo bà xuống lầu, lúc bà rời đi, Thương Sùng bỗng nhiên mở miệng nói: “Sự tình hôm nay, cảm ơn ngươi. S bên kia, ngươi cũng không cần lo lắng.”
Sở Niệm hiện tại đang trong trạng thái rất suy yếu, tuy rằng không biết Tử Lam Sam có biết hay không, nhưng là dựa theo tính cách của S, gã cũng sẽ không thiện lành gì mà buông tay.
Cẩm Mặc bên này, có Hoa Lệ có thể chiếu cố.
Thương Sùng ngước mắt, nhìn trời đã tối dần. “Sở Niệm mấy ngày nay, ta cũng sẽ lưu ý nhiều hơn. Còn Tử Lam Sam bên kia… chờ lúc cô ấy tỉnh lại đưa đến bên chỗ ta rồi mới tính tiếp.”
“Ta biết.” Bà cau mày, nói: “Nếu như mọi suy đoán của ngươi đều là chính xác, vậy thì mấy ngày nay, ta cũng không có khả năng hành động thiếu suy nghĩ.”
Tục ngữ nói rất đúng, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng.
Bà không tin hậu nhân Miêu gia sẽ cho con bé chút thời gian nào để hồi phục.
Như là nghĩ tới cái gì, bà thở dài rồi nói với Thương Sùng: “Thân phận ta hiện tại, phiền toái tướng quân ngài không cần nói cho Niệm Niệm. Sau cùng thì… ước nguyện của ta và ngài đều giống nhau.”
Giống như Thương Sùng ở trước mặt Sở Niệm cố tình che giấu thân phận chính mình, bà chấp nhất biến thành như vậy, cũng chỉ vì cháu gái duy nhât của mình trên cõi đời này.
Làm bạn cô, bảo hộ cô, cái gì cũng làm không được, chỉ cần không để cô chịu cảnh một mình lẻ loi mà mạnh hơn bất cứ thứ gì.
Niệm Niệm mới hai mươi tuổi nhưng đã trải qua nhiều năm thống khổ cô độc chỉ có một mình, nên dù là không có cách nào nhận tổ quy tông, bà cảm thấy hết thảy đều là đáng giá.
Trở thành quỷ tiên phải trả giá thế nào, Thương Sùng đương nhiên biết. Đặc biệt là hậu nhân của gia tộc đuổi ma biến thành như vậy, nhất định sẽ phải thống khổ hơn người thường gấp trăm lần.
Khẽ chớp mắt, những cảm xúc trong đáy mắt hắn ai cũng không hiểu được.
“Nguyện ý vì nàng vạn kiếp bất phục, ta và ngươi…… Quả nhiên vẫn là có chỗ tương đồng.”
Theo lý thuyết, đuổi ma nhân cùng ma loại, vốn dĩ chính là tự cổ chí kim, như nước với lửa.
Chẳng qua khi cùng hợp tác vì cùng một mục tiêu như nhau, như vậy cái gọi là chính nghĩa cùng tà đạo, cũng thật sự không còn quan trọng nữa.
Từ sau khi tìm được Sở Niệm, Thương Sùng trong lòng hiểu rõ bà cô đã làm bạn cùng cô như thế nào.
Bà là thân nhân, cũng là điểm tựa duy nhất của Niệm nhi.
Một đời này huyết mạch tương liên, tuy rằng bà dùng phương thức khác thường này, làm loại thân tình này không bị gãy lìa vì sinh lão bệnh tử. Nhưng mà… về sau thì sao?
Dù cũng như hắn không có khả năng nói cho Sở Niệm bí mật của mình, bà… thật sự sẽ có thể luôn ở bên cô sao?
Hai người đều trầm mặc trong chốc lát, chính là hai người bọn họ người đều biết hôm nay nói chuyện với nhau, đại biểu cho cái gì.
Nhìn bóng dáng bà Sở Niệm biến mất trong bóng đêm, Thương Sùng không tiếng động thở dài một tiếng, sau đó xoay người hướng lên lầu.
Mới vừa bước vào phòng Cẩm Mặc, liền thấy Hoa Lệ tay chân cầm đủ thứ. Thương Sùng có chút khó hiểu, nhìn nàng hỏi: “Ngươi đây là đang làm gì?”
Đang lo tìm không thấy đồ vật, Hoa Lệ bước tới hai bước nói: “Cẩm Mặc tỉnh, Hoa Lệ là nghĩ hắn đã mấy ngày không ăn cái gì, cho nên……”
“Cho nên ngươi tính toán… nấu cơm?” Nói xong câu đó, Thương Sùng mơ hồ nhớ lại bộ dáng Sở Niệm lần đầu tiên vì mình xuống bếp.
Hoa Lệ bĩu môi, rõ ràng có chút ảo não. “Ta tính làm chút đồ ăn, nhưng chủ nhân ngài cũng biết…… ba cái đồ ăn của con người này…ta không có biết làm.”
Nha đầu này còn coi như tự hiểu mình, Thương Sùng nhướng mày, hỏi: “Rồi sao nữa?”
“Sau đó ta liền nhớ tới chị dâu thích uống sữa chua, ta nhớ rõ nàng nói qua, cái đó tốt cho thân thể.”
“……” Sữa chua? Thương Sùng bất đắc dĩ mà cười.
Nhìn Hoa Lệ bị chính mình làm cho hồ đồ, Thương Sùng thong thả ung dung mà nói: “Hoa Lệ, nếu ta là ngươi, ta tuyệt đối sẽ không cho rằng sữa chua này sẽ có lợi cho Cẩm Mặc.”