Chương 276
Thương Tiên Sinh, Ta Thật Hâm Mộ Ngươi
Quả nhiên, dù là Ông Trời hay bất cứ ai, cũng không để cho hắn có một ngày yên ả.
Thương Sùng rũ mắt, không tiếng động thở dài trong lòng. Hắn cẩn thận ôm cô vào lòng, đầu tiên kiểm tra tứ chi Sở Niệm, xác nhận cô không bị tổn thương gì mới đứng dậy bế cô lên.
Trường bào đỏ rực trong đêm tối thật chói mắt, Thương Sùng bước từng bước một đi đến trước mặt Ngôn Thanh Chi, sắc mặt bình đạm nhìn về phía hắn. “Mặc kệ thế nào, ta đều phải thay Sở Niệm nói một tiếng cảm ơn với ngươi.”
Dù tính cách của hắn lạnh nhạt thế nào, nhưng Thương Sùng không thể làm ngơ với việc Ngôn Thanh Chi vừa làm.
Chỉ là một Thụ yêu gặp nhau như bèo nước gặp nhau, nhưng gã lại định dùng nội đan của mình để bảo hộ cho người yêu của hắn, Thương Sùng trong lòng không xúc động là không thể nào.
Chính mình là ma, hắn lại là yêu.Giờ phút này Thương Sùng dù muốn giúp gã nhưng lại không có cách nào.
Lúc trước khi nội đan Cẩm Mặc bị đánh nát, mình cũng chỉ cứu hắn từ trong tay đối phương chứ chữa thương thế nào, khôi phục ra sao, đều do Cẩm Mặc tự mình làm.
Giúp hắn biến thành người, lấy máu trả giá cũng là bình thường… nhưng mà…con mèo đen kia lại đem bản thân ở bên cạnh mình suốt mấy trăm năm.
Nội đan Ngôn Thanh Chi chỉ là xuất hiện vết rách, Thương Sùng tin tưởng chỉ cần gã tự mình chữa thương thì sẽ ổn.
Chỉ là… đôi măt đen khẽ nhấp nháy, Thương Sùng nói: “Không có giúp ngươi hoàn thành nhân duyên, Thương mỗ cảm thấy thực xin lỗi.”
Ngồi xếp bằng trên mặt đất, Ngôn Thanh Chi thực không tin được Thương Sùng sẽ nghiêm túc và dùng thái độ bình đẳng như vậy nói chuyện với mình.
Tuy rằng khóe miệng dính máu làm gã có vẻ chật vật, nhưng vẫn cố cười vời Thương Sùng. “Thương tiên sinh nói quá lời, nếu không phải ngài nói Sở tiểu thư giúp đỡ ta, Ngôn mỗ…… Phỏng chừng đã sớm đã không còn ở nơi này.”
“Ngươi cũng là vì chúng ta mới có thể cùng Tử Lam Sam xung đột, cho nên không có gì là quá lời cả!”
Yêu ma quỷ quái không giống như con người, chấp niệm của bản thân đã khiến họ tự hiểu rằng không cần xen vào việc của người khác.
Sự tình hôm nay, kỳ thật nếu như Ngôn Thanh Chi thờ ơ, đứng ở một bên xem diễn, Thương Sùng đều không cảm thấy có cái gì sai lầm. Vì rốt cuộc, mục tiêu của Tử Lam Sam chỉ là Sở Niệm cùng hắn mà thôi.
Cho dù Ngôn Chi Thanh không đưa bọn họ tới đây thì Tử Lam Sam cũng sẽ ở khu vực huyện S mà động thủ.
Ngôn Thanh Chi câu môi, gã hiểu được ý của Thương Sùng. Tạm dừng vài giây sau, phất tay đem kết giới tòa cổ trạch hoàn toàn tháo xuống.
Nhìn trời đã sáng dần, hắn nhẹ giọng nói từng chữ: “Thương tiên sinh vì muốn lấy cây đa trắng mới tới đây, chỉ cần ngài bước ra khỏi kết giới, sẽ nhìn thấy vật cần tìm.”
“Cảm ơn.” Thương Sùng ôm Sở Niệm hướng Ngôn Thanh Chi hơi gật đầu một chút, sau đó xoay người tính rời đi.
Chỉ là mới vừa đi hai bước, thanh âm của Ngôn Thanh Chi vang lên từ phía sau. Thương Sùng dừng bước, có chút khó hiểu mà quay đầu nhìn về phía hắn. “Còn có chuyện gì?”
Ngôn Thanh Chi nhàn nhạt lắc lắc đầu, chỉ là nhìn Sở Niệm vẫn đang hôn mê chưa tỉnh. Như là đang đau lòng cho muội muội của mình, giọng hắn mang theo thương tiếc mà nói
“Thương tiên sinh, Sở Niệm là một cô gái tốt. Trước giờ ta chưa từng gặp cô gái nào đơn thuần mà dũng cảm như nàng. Chỉ vì một câu nói của ngươi, nàng có thể không hề băn khoăn mà giúp ta, rõ ràng biết là lấy trứng chọi đá, sinh mạng sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, nhưng tín niệm của nàng với ngưoi chưa từng dao động.”
“Thương tiên sinh, ta thực hâm mộ ngươi. Hâm mộ ngươi có thể cùng người con gái mình yêu ở bên nhau, hâm mộ ngươi có thể khiến người yêu tin mình đến vậy. Nhưng mà, Thương tiên sinh, cho phép Ngôn mỗ nhiều lời. Trên thế giới này không có bí mật nào có thể mãi mãi giấu kín. Đối xử tốt với cô ấy, nhưng… mà dù thời gian ít ỏi, cũng không cần để cô ấy mạo hiểm gặp nguy hiểm như vậy.”
Bàn tay Thương Sùng ôm Sở Niệm khẽ nhích. Dù hắn không trả lời Ngôn Thanh Chi bất cứ điều gì, nhưng đôi mắt hắn nhìn nam tử đang ngồi đầy thấu hiểu.
Trên thế giới này luôn có những điều kỳ diệu, giống như nữ nhân có giác quan thứ sáu nhanh nhạy, nam nhân si tình thường không cần nói cũng hiểu nhau.
Bất động thanh sắc đem thân mình xoay trở về, Thương Sùng cất bước, ôm Sở Niệm rời khỏi đại sảnh.
Ngôn Thanh Chi cũng là người giữ lời, Thương Sùng bước ra khỏi ảo cảnh đã thấy cây đa trắng sừng sững trước mặt.
Theo lời Sở Niệm đã nói lúc trước, hắn đem cành cây đa trắng bóp thành bột mịn cho vào bình đã chuẩn bị sẵn.
Sau đó khi sắc trời còn chưa sáng hẳn, hắn đã mang theo Sở Niệm lắc mình một cái, về lại ô tô đậu trên đường lớn.
…
Khi Sở Niệm tỉnh lại, trong nháy mắt cô cho rằng mình đã chết. Đảo mắt nhìn quanh thấy người xung quanh đang kéo hành lý cô mới nhận ra mình còn sống.
Cô thật sự muốn nhéo đùi mình một cái, xem có phải nằm mơ không, nhưng ngay lập tức, cô cau mày.
Mơ màng hồ đồ xoa đầu, Sở Niệm không phân biệt được đây là ảo cảnh hay là sự thật.
Cô muốn nhìn quanh xem Ngôn Thanh Chi và Tử Lam Sam thế nào, nhưng vòng siết trên cổ vẫn sưng đỏ làm cô đau mà hít một hơi lạnh.
Lấy tay xoa vết đau, cô nhìn lại quần áo trên người. Vốn dĩ là hỷ phục, giờ đã thành quần áo trước khi thay ra.
Chẳng lẽ…quần áo cũng biến hóa theo hoàn cảnh?
Trong đầu Sở Niệm quay cuồng suy nghĩ, cô không biết sao vừa mới suýt bị Tử Lam Sam siết chết, giờ đã thành như vậy.
Theo thói quen tính lấy hàng ma bổng ra để phòng thân, nhưng là Sở Niệm tay mới vừa động đã nghe âm thanh mà cô quen thuộc đến khắc cốt minh tâm, không nhanh không chậm từ phía trước.
“Mới vừa tỉnh liền không thành thật như vậy, nha đầu, chẳng lẽ em không thấy mệt à?”
Vừa lấy thẻ lên máy bay xong, Thương Sùng lúc trước ôm cô như lúc nãy nhưng sợ bị người xung quanh coi là bọn buôn người nên hắn cũng chỉ có thể đặt cô dựa vào ghế trong phạm vi hắn quan sát mà thôi.
Hắn nghĩ phải về tới Mộ Thành cô mới tỉnh lại, nên khi thấy cô tỉnh lại hắn không nhịn được mà cười thật ôn nhu.
Ngồi ở ghế trên Sở Niệm có điểm ngây ngốc, ngẩng đầu nhìn Thương Sùng một lúc lâu, rồi mới đứng lên. Giống như đã lâu lắm mới gặp, cô đột nhiên nhào vào lòng hắn.