Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 265




Chương 265

Làm Phiền Lo Lắng

Hỉ phục đỏ rực làm do sắc da Thương Sùng càng thêm trắng nõn, ngũ quan tinh xảo như chạm khắc dưới ánh nến càng thêm tuấn mỹ không gì sánh được.

Khóe miệng không nhếch lên, nhưng nhìn khóe mắt cong cong có thể khiến người ta hiểu được cảm giác hạnh phúc và kích động đang lan tràn bên trong.

Sửa lại hoa hồng to đeo trước ngực, Thương Sùng rũ mắt che dấu ý cười trong mắt. Dùng kiểu kiêu ngạo như thông thường mà nhướng mày, rồi quay người từ gương đồng sang nhìn về phía Ngôn Thanh Chi.

Gã hỏi hắn: “Mọi việc đều an bài tốt?”

“Đương nhiên.” Hạn Bạt sinh ra đã có sẵn uy làm Ngôn Thanh Chi cũng không có cảm thấy câu trả lời của Thương Sùng có cái gì không ổn. Gã vẫn bảo trì vẻ mặt mỉm cười như trước, nói với Thương Sùng: “Tuy rằng nơi này không có xa hoa hoàn mỹ như xã hội hiện đại ngoài kia, nhưng Thương tiên sinh xin yên tâm, chút nữa ngài cùng Sở tiểu thư thành thân đảm bảo không thua gì hoàng cung quý tộc cổ đại.”

“Vậy là tốt rồi, làm phiền ngươi lo lắng.” Thương Sùng xoay người, khóe miệng gợi lên một nụ cười.

Ngôn Thanh Chi cúi đầu, có chút thẹn không dám nhận. “Thương tiên sinh chịu đáp ứng thỉnh cầu này của Ngôn mỗ, Ngôn mỗ đã thực cảm kích. Lo lắng không dám nhận, nhưng ta nhất định sẽ nỗ lực làm ngài cùng nương tử ngài đều vừa lòng.”

Thương Sùng nhàn nhạt mà cười, hắn biết nếu lại mở miệng cùng gã nói cái gì đó thì thư sinh đáng thương này khẳng định sẽ lại bày tỏ  một đống lời cảm kích nữa.

Vốn dĩ là vì tư tâm mà đáp ứng gã, nhưng mà… đúng là ngoài Sở Niệm ra hắn không chịu nổi ai ở bên tai mình lải nhải.

Tỷ như con mèo nhiều lời Hoa Lệ kia …

Nghĩ đến đây Thương Sùng giật mình sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn bên ngoài trời đã tối đen, môi hơi mấp máy.

Nha đầu kia giờ này chắc còn đang khóc, mà Cẩm Mặc… Thôi, Thương Sùng ở trong lòng thầm nói:  Ta nhất định sẽ mang về nhánh cây đa trắng. Cẩm Mặc ngươi cứ yên tâm, chủ nhân ta lần này nhất định sẽ bắt S vì việc lần này mà trả giá thật lớn! 

Hắn khiến ngươi phải nhận lấy cái gì, ta, Thương Sùng sẽ trả lại gấp bội!



Tám giờ tối. Pháo đỏ tượng trưng cho sự vui mừng vang lên rộn rã ở bên ngoài. Chiêng trống vang trời không khí vui vẻ làm màn đêm cũng được nhuộm sắc thắm. Trong đại sảnh yên tĩnh cũng đã bày biện rất nhiều bàn tròn, nam nữ mặc trường bào cổ đại đứng hoan hô vỗ tay vô cùng náo nhiệt. 

Ngôn Thanh Chi đứng ở bên người Thương Sùng, giống một quản gia,  nói xong vài lời chúc phúc rồi phân phó hạ nhân đi vào trong mời tân nương tử đã chuẩn bị sẵn sàng ra.

Khi Sở Niệm đội khăn hỉ bước ra, Thương Sùng cảm nhận được con tim như ngừng đập. Ngay cả khi không nhìn thấy mái tóc thướt tha của cô, trái tim hắn đã loạn nhịp rồi.

Đã mấy ngàn năm, hắn hàng đêm đều tự ảo tưởng đến cảnh tượng này.

Người con gái hắn yêu đã lâu đến vậy, một bước rồi một bước đi tới trước mặt mình.

Ảo tưởng cảnh nắm tay nàng đi, khi đó nàng đã là nương tử của mình.

Hạnh phúc bất ngờ đến làm Thương Sùng cười đến cong cả khóe miệng, hắn không nghe thấy tiếng người bên cạnh kinh hô, cũng không nghe thấy người ta chúc phúc. Bởi vì lúc này suy nghĩ và ánh nhìn của hắn chỉ đi theo một mình Sở Niệm mà thôi.

Nàng rốt cuộc muốn trở thành nương tử của chính mình, nàng rốt cuộc cùng chính mình thành thân.

Niệm nhi, em biết anh đã chờ đợi ngày này đợi bao lâu sao?