Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 260




Chương 260

Không Cần Lo Lắng Cho Ta

“Khách quý thỉnh chờ một lát, tiểu nhân lập tức vào trong thông báo một tiếng.”

“Được, chúng ta ở đây đợi chủ nhân ngươi đại giá.” Thương Sùng câu môi, kéo Sở Niệm đi đến ghế dựa ngồi xuống.

Gã thư sinh lặng yên không một tiếng động mà nhìn Sở Niệm vẫn luôn bảo trì trầm mặc, sau đó mới xoay người đi vào phía nhà trong.

Chờ đến khi gã đã rời đi hoàn toàn, Sở Niệm giống như bị kim châm vào mông mà nhảy nhỏm khỏi ghế. Bước nhanh tới bên Thương Sùng đang mang vẻ mặt thảnh thơi, cô cau mày thấp giọng nói: “Thương Sùng, sao em có cảm giác như đem dê dâng vào miệng sói thế này? Kế hoạch của anh thực tình càng lúc càng làm em lo lắng.”                        

Lúc chạng vạng cô đã đáp ứng Thương Sùng, mọi chuyện đều theo hắn an bài. Hơn nữa từ lúc lên núi rồi vào ảo cảnh, thậm chí bị đưa tới đây cũng đã nằm trong dự tính của bọn họ.

Nhưng mà… Sở Niệm nắm chặt đôi tay nhìn Thương Sùng, ánh mắt đầy bất an. “Em thật sự cảm thấy Liên Lí Tinh kia thực lực thực sự đã vượt dự tính của chúng ta.”

“Thì sao nào?” Thương Sùng bình tĩnh cười. “Nếu chúng ta hiện tại đã tới đây rồi, việc chúng ta có thể làm chính là đi một bước tính một bước.”

“Nói thì  nói như vậy, chính là……”

“Xin lỗi, Ngôn mỗ làm nhị vị khách quý đợi lâu.” Sở Niệm nói còn chưa nói xong, đã có một giọng nam từ phía sau truyền tới.

Sở Niệm cùng Thương Sùng quay đầu lại, nhìn về phía chủ nhân âm thanh này.

Một thân áo gấm màu trắng không chỉ tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ với dáng người cao gầy của người đàn ông, mà còn làm cho hắn có thêm khí chất hoàng tộc cao quý và nho nhã.

Tóc đen dài búi cao bằng cây trâm bạc,

Đôi mắt phượng đen làm người ta nhìn thấy đã động lòng.

Hắn tự mình ngồi xuống ghế dựa, giọng hơi có ý cười, lời nói mang chút phong lưu: “Nhị vị mời ngồi.”

Thương Sùng lạnh lùng cười, dưới ánh mắt của hắn mà khí định thần nhàn mà ngồi ở ghế trên. Ngón tay thon dài ở trên đùi nhẹ gõ vài cái, sau đó cười khẽ mà trực tiếp đi thẳng vào vấn đề. “Thương mỗ không biết ngài mời chúng ta lại đây, là có dụng ý gì?”

“Dụng ý, các ngươi tự nhiên là biết được.” Giọng nói trong veo, đuôi lông mày đẹp khẽ cong. “Ta biết các ngươi tới nơi này mục đích là cái gì, chẳng qua…… Không nghĩ tới thân phận các ngươi lại thú vị đến vậy.”

“Có ý tứ gì?” Sở Niệm nhíu mi, nhìn chằm chằm nam tử hỏi.

Giọng nói của gã họ Ngôn có chút thâm ý mà nhẹ nhàng cười, sau đó đem tầm mắt nhìn về phía Thương Sùng đang cau mày.

“Từ xưa đuổi ma nhân cùng yêu linh đều ở thế bất lưỡng lập, nhưng nhìn thấy hai người, Ngôn mỗ nghĩ quan niệm hàng trăm năm này của ta đành phải xem xét lại rồi.”

Tuy rằng không hiểu rõ lời của gã này, nhưng câu nói cuối cùng của hắn ‘mấy trăm năm ‘ khiến Sở Niệm đang ngồi trên ghế ngẩn người ra.  

Nếu hắn cũng không có nói ngoa, như vậy lời hắn ngầm ý có phải hay không đang nói rằng hắn đã sống hàng trăm năm??!

Phải biết rằng hiện tại yêu vật có thể tồn tại vài thập niên đều đã rất khó đối phó rồi, nếu hôm nay nàng cùng Thương Sùng nhất định sẽ phải cùng gã liên lí tinh này quyết đấu, như vậy… Bọn họ thật sự có thể hoàn hảo không tổn hao gì rời đi nơi này sao?

Thấp thỏm chớp mắt, Sở Niệm nhíu mày, nhìn về phía Thương Sùng ngồi bên cạnh.

Câu nói vừa rồi, làm trong mắt Thương Sùng hiện lên một mạt lệ khí. Không tiếng động hắn hít vài hơi sâu, hắn nâng cằm lên, nhẹ nhướng mày. “Quan niệm của ngươi sửa đổi không sửa đổi, ta không biết. Nhưng mà, ngươi cũng nên minh bạch, muốn cùng ta cứng đối cứng kết cục là cái gì.”

“Đương nhiên.” gã nhợt nhạt cười, đôi mắt đen dần hóa thành màu lục. “Ngôn mỗ có thể thỉnh các ngươi đến đây, tự nhiên là không muốn cùng các ngươi phát sinh bất luận cái gì xúc động.”

“Nhị vị cũng biết thân phận của Ngôn mỗ, kết lương duyên, bảo hộ huyện S mà nói, có thể kết duyên lương ngẫu, đó mới là điều Ngôn mỗ yêu thích làm.”

“Các ngươi tới nơi này chính là muốn lấy cây đa trắng, mà ta chỉ yêu cầu các vị bồi thêm một nét bút cho công đức của ta. Đồ mà đại gia các vị cần, Ngôn mỗ cho rằng tại hạ và các vị cũng không có gì xung đột cả.”  

Bất đồng với điều gã họ Ngôn chậm rãi nói, Thương Sùng ngồi đối diện đã đem sự cao ngạo và lãnh đạm phát huy tới cực hạn. Đầu tiên là ý vị thâm trường liếc mắt nhìn hắn, sau đó mới thong thả ung dung cười lạnh, lời ít mà ý nhiều: “Có lẽ đi.”

Nếu thụ yêu này không có nói ra lời nói ban nãy, có lẽ thái độ của mình với gã có chút ‘thân thiện’ hơn một chút.

Như có như không liếc mắt về phía Sở Niệm, Thương Sùng bắt chéo hai chân, thảnh thơi mà nhìn về phía ngồi gã họ Ngôn đang ngồi ở phía trên. “Bạn của ta bôn ba một ngày, cũng mệt mỏi. Bằng không ngươi trước giúp nàng an bài nghỉ ngơi một chút, sự tình còn lại, ta sẽ nói cùng ngươi.”

Nghe vậy, gã họ Ngôn nhìn Sở Niệm trầm mặc không nói vài giây, sau đó mới hơi hơi gật đầu, thái độ xin lỗi cười. “Là Ngôn mỗ sơ sót, tại hạ hiện tại kêu người an bài sương phòng cho vị cô nương này.”

Thương Sùng cười nhạt, kéo Sở Niệm đứng lên. Chờ đợi gã dặn dò người làm xong, hắn mới bắt đầu không nhanh không chậm giúp cô sửa sang lại quần áo trên người.

Giống như cặp vợ chồng đã nhiều năm ân ái phu thê, Thương Sùng động tác vừa chậm, vừa ôn nhu, lại vừa tri kỷ. “Em nghỉ ngơi trước đi, đừng chạy loạn, biết không?”

Sở Niệm nhíu mày, nhìn chằm chằm Thương Sùng nửa ngày rồi gật gật đầu. “Em biết rồi, anh cũng tự lo cho bản thân.”

“Được rồi, không cần lo lắng cho anh, anh tự có chừng mực.”

Tuy rằng lúc này, hai người tách nhau ra là lựa chọn không sáng suốt, nhưng nếu hai người đều ngồi đây thì kế hoạch cũng không thể tiến triển được.

Thời gian dài bên nhau sinh ra ăn ý, làm Sở Niệm hiểu rõ ý nghĩa ánh mắt vừa rồi của Thương Sùng. Dù hắn không muốn hành động thiếu suy nghĩ, chính là…cô cũng không thể thuyết phục bản thân ngồi yên không làm gì.

Lạnh lùng nhìn thoáng qua thụ yêu đang mỉm cười, Sở Niệm mím môi, xoay người đi theo gã thư sinh vào nhà sau.

Trong đại sảnh trong nháy mắt khôi phục an tĩnh, hai nam nhân nhìn nhau, ai nấy đều không có hé răng.

Mấy trăm năm thọ mệnh, làm cho thụ yêu tính cách ngoài vẻ ôn nhu, phong độ bên ngoài, mà trong xương cốt hắn cũng có chút tự phụ và cao ngạo.  

Hắn chưa bao giờ đem phàm nhân hoặc là quỷ quái để vào mắt, hắn chỉ cần động ngón tay, liền có thể làm cho bọn họ trong nháy mắt tan xương nát thịt.

Đáng tiếc… Hiện tại bất đồng.

Hắn thừa nhận từ khi gặp gã này đến giờ, sự lạnh lẽo trong mắt mình vẫn là không thể hoàn toàn biểu lộ ra tới.