Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 257-1




Chương 257

Tặng Em Hai Gợi Ý

Cảm giác được người bên cạnh không lên tiếng, Sở Niệm cau mày hỏi hắn: “Chẳng lẽ anh tin vào điều này hả Thương Sùng?”

“Anh đương nhiên cũng không tin.” Thương Sùng cười nhạt, lắc lắc đầu. “Chẳng qua, từ lời của bà lão đó anh nghe ra được vài ý khác.”

Nếu muốn lấy tuổi tác mà phân chia bối phận, thì với tuổi của người phụ nữ kia đều có thể làm cháu của hắn. Nhưng vì làm trò trước mặt Sở Niệm nên hắn gọi một tiếng ‘lão nhân gia’, nhưng từ đầu tới cuối, Thương Sùng không nói bất cứ kính ngữ nào. 

Sự tồn tại của hắn vốn dĩ là một hiện tượng vi phạm quy luật tự nhiên đặc biệt, Sở Niệm không biết, nhưng hắn có lẽ đã có chút minh bạch.

“Ý khác? Ý anh ám chỉ điều gì?” Sở Niệm đứng yên, ngẫm nghĩ lại đoạn đối thoại giữa bọn họ ban nãy.

Thương Sùng đứng ở đối diện, ra vẻ thần bí mà giơ hai ngón tay với Sở Niệm. “Vừa rồi lời bà ta nói có hai manh mối. Một là, trên núi có một cái gọi là ‘thần tiên’ phù hộ bá tánh tìm được người thành hôn. Hai là, người nơi đây lên núi không có chuyện, nhưng người ngoài tới thì sẽ không ra được.”

“Em phải từ hai tin tức này anh nhắc nhở để tìm ra nghi vấn, Sở Niệm, anh tin em sẽ không làm anh thất vọng.”

Hắn rất yêu thương và đau lòng cô gái bé nhỏ trước mắt mình. Nhưng… nếu có một ngày hắn không còn cạnh bên cô, Thương Sùng cũng hy vọng cô càng ngày càng mạnh mẽ hơn.  

Linh lực là trời sinh, thân thủ cũng có thể khổ luyện. Chẳng qua chỉ số thông minh thứ này, nếu không dụng tâm bồi dưỡng thì con đường trừ ma của Sở Niệm sau này… 

Nghĩ đến đây Thương Sùng, không tự chủ được mà bĩu môi, vừa định tắc lưỡi chê bai, Sở Niệm liền trước một bước nhìn thấu ý tưởng hắn, chống nạnh lên án

“Thương Sùng, biểu tình của anh là làm sao?! Là ghét bỏ em đúng không? Hay là cười nhạo em không chịu động não đây?!”

Vốn dĩ Sở Niệm rất không thích Thương Sùng cứ nói chuyện lấp lửng. Nhưng vì muốn mau chóng được đáp án nên lúc nãy cô cũng không muốn cùng hắn so đo cái gì.

Ai biết gã đàn ông này một tấc lại muốn tiến một thước, nếu không phải chính mình ngước mắt vừa vặn nhìn thấy hắn bĩu môi, thì chắc giờ cô cũng đã bị hắn tắc lưỡi rồi. 

Thương Sùng nhịn cười, rất là vô tội mà nhún nhún vai. “Anh thề với gốc đại thụ, anh không có ý đó.” 

“… Đại thụ?” Sở Niệm quay đầu nhìn tới hai lần con đường trơ trọi toàn đất, cô nhìn sao cũng không thấy được lấy một cái cây! 

“Loại cây này là loại cây thần thánh tượng trưng cho sự chân thành, không cần thấy mới thề được.” Thương Sùng lấy tay đặt lên ngực, khẽ cười với Sở Niệm.

“Em khinh!” Từng thấy người ta nói dối, nhưng mà mặt dày  cỡ Thương Sùng thì cô chưa từng gặp!

Đứng ở tại chỗ Sở Niệm vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng đành phải thực không văn nhã hung hăng phỉ nhổ hắn một câu, bày tỏ việc khinh thường của cô!