Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 256




Chương 256

Trên Núi Có Thần Tiên

Nhìn Sở Niệm xấu hổ, Thương Sùng ngồi cạnh bên hơi nhướng mày, âm thầm chặn tầm mắt của bà lão lại, cong khóe môi mà nói: “Bà ơi xin đừng trách, bạn con nói cũng không phải có ý hoài nghi bà.”

“Bà biết đó, tại bây giờ cũng là thời đại khoa học kỹ thuật, cho nên…những cái quỷ thần này nọ gần như chẳng ai tin mà

“Không tin cũng không có nghĩa là không tồn tại không phải sao?” Bà lão bĩu môi. “Các ngươi ấy, chính là quá tuổi trẻ. Quỷ hồn này nọ trước nay đều là tin thì có, không tin thì không. Trong thiên nhiên có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được. Chỉ vì nổi lên máu mạo hiểm, xong rồi rủ nhau đi ‘mạo hiểm’, chỉ cần lơ đãng chút là sẽ mất mạng.”

Thương Sùng cùng Sở Niệm trao đổi ánh mắt, sau đó từ trong túi lấy ra bật lửa, giúp bà lão châm điếu thuốc.

Vờ cảm thấy thật sự hứng thú, Thương Sùng nói: “Lão nhân gia, sau núi có cái gì cấm kỵ sao? Trừ bỏ dã thú ra, không lẽ có sinh vật gì khác?”

Lão nhân hút điếu thuốc cuốn, nâng cằm lim dim mắt. “Cấm kỵ thì không có, chỉ là người sống ở huyện S g, từ nhỏ đến lớn đều nghe qua về truyền thuyết sau núi.”

Sở Niệm chớp chớp mắt, hỏi: “Truyền thuyết gì ạ? Bà có tiện kể cho bọn con nghe không ạ?”

Nhìn cô nhóc trước mặt tuy không vừa ý lắm, nhưng mà thấy rõ cô nàng nghĩ sao nói vậy nên bà lão hơi gật đầu, chậm chạp nói: “Chúng ta ở nơi này có truyền thuyết rằng sau núi có một vị thần tiên sinh sống. Tuy tới giờ cũng chưa từng có ai gặp qua, nhưng mà lời của tổ tiên nói lại, nên những người còn lưu lại đây như chúng ta rất tin tưởng.”

“Thần tiên?” Thương Sùng cau mày. “Là phù hộ mọi người cái gì sao?”

“Cũng không xem như phù hộ đi, chỉ có thể nói làm bá tánh chúng ta nơi này đều có thể tìm được người yêu mà thôi. Dù nơi này chúng ta có chút bần cung, nhưng ma 2không có chuyện không tìm được người thương để kéo dài hương khói. Ông nội của ta  đã từng đã nói với ta, chỉ cần sau núi không bị nhân công khai phá, thì những ai lưu lại nơi vẫn như cũ sẽ được thần tiên phù hộ.”

Trước kia Sở Niệm cũng từng xem TV về những thôn xóm nghèo khó, bởi vì trong nhà quá nghèo, nên những người đàn ông trên 40 tuổi còn độc thân muốn tìm vợ thì chỉ còn cách mua vợ từ bọn buôn người. 

Trung Quốc có một câu ngạn ngữ, bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại. Kéo dài hương khói dù là ở thành thị hay là nông thôn, đều quan trọng. Chẳng qua… nhà càng nghèo thì càng khó tìm vợ.

Huyện S hoang vắng cùng cũ nát, người lạ đi vào đã cực kỳ khó khăn và hiếm thấy. Nếu bà lão này nói thật, phía sau núi có ‘thần tiên’ thì liệu huyện S bọn họ có xứng đáng được bảo hộ không?

Chỉ là… Trên thế giới này, thật sự có thần tiên sao?

“Vậy không phải quá tốt sao? Con cháu thịnh vượng mới có vẻ náo nhiệt một ít.” Thương Sùng có thâm ý khác mà cong môi. “Lão nhân gia, bà nhất định là con cháu đề huề phải không?”

“Con cháu đề huề không sai, chỉ tiếc… ta cũng chẳng gặp được mấy lần.”

Bà lão nặng nề thở dài, làm cho người đã cao gầy nhìn càng thêm già nua.

“Như các người đã thấy, huyện S giờ còn lại cũng chỉ khoảng 200 người. Con cái mang theo vợ và con đi tới thành phố lớn cả rồi, chỉ còn lại người già góa phụ cũng ta ở đây mỗi ngày chờ chết.”

“Vậy con cháu của các vị đều không quay lại thăm nom sao?” Sở Niệm nhíu mày, thấp giọng hỏi nói.

“Mấy năm trở về một lần, nơi đây đường xá không dễ đi, đi đường rất nhọc người.” 

Bà lão ngẩng đầu nhìn vầng thái dương bên ngoài đã khuất về phía Tây, đứng dậy khỏi ghế, vỗ vỗ quần áo mặc trên người nói:

“Cũng không còn sớm nữa, các người mau quay lại thành phố Q đi. Nơi này của chúng ta trước giờ rất ít người ngoài tới nên cũng không có chỗ cho các người ở tạm đâu.”

Thương Sùng cùng Sở Niệm cũng đứng lên, trầm mặc vài giây sau, gật gật đầu.

Bà lão nói: “Còn việc các người muốn mang học sinh tới sau núi, lão thái bà ta vẫn khuên là đừng tính tới nữa. Núi lớn đó, với người trong huyện chúng ta sẽ không sao. Nhưng là người bên ngoài…Thật đúng là nói không chừng. Học sinh cũng là có ba mẹ, lỡ như xảy ra sự tình gì, cũng không phải hai người các ngươi có thể gánh vác được.”

Đứng ở tại chỗ Sở Niệm mím môi, sau đó cúi đầu với bà. “Ý của bà tụi con hiểu. Con cảm ơn bà, giờ tụi con đi đây.”

“Ừ, trên đường cẩn thận.”



Từ tiệm ra ngoài, hai người sóng vai đi, dưới tầm mắt của bà lão mà hướng về đường lớn.

Theo thói quen, Sở Niệm tính nắm tay Thương Sùng nhưng mà… tưởng tượng có khả năng người ta còn đang quan sát nên cô đành đút tay vào trong túi áo.

“Thương Sùng, chúng ta hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chẳng lẽ thật sự quay về trước Q thị sao?” Lần này đến sau núi tìm cây đa trắng là không thể bỏ qua bằng bất cứ giá nào. Chẳng qua, hiện tại mặt trời đã khuất sau núi. Chẳng lẽ thật sự đi dạo cả đêm trong thôn này sao?”

Thương Sùng cong môi, đem bàn tay Sở Niệm mới vừa đút vào túi áo nắm chặt trong tay mình. “Ý tứ của bà lão ban nãy em có hiểu hết không?”

Sở Niệm nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn hắn. “Anh muốn nói về cái gọi là ‘thần tiên’ sau núi sao? Thương Sùng, anh đừng nói là anh tin nhé.”

Bản thân cô là người trừ ma, từ nhỏ đến lớn cũng gặp qua rất nhiều lần đủ loại kiểu dáng linh hồn cùng với yêu quái. Rất nhiều thứ phản tự nhiên, đối với cô mà nói, cũng không hiếm lạ. Chính là… Thần tiên… loại này quá mức mờ ảo, Sở Niệm thật đúng là không thực tin tưởng.

Giống như người phương Tây tin vào Chúa trời, người Trung Quốc quan niệm về thần tiên phần lớn cũng như một thứ để dựa vào vô hình mà thôi.

Kiếp trước nhân, đời sau quả.

Người ta từ khi sinh ra sẽ được hạnh phúc hay không, kỳ thật đã sớm đã chú định.

Thương Sùng nhàn nhạt mà liếc Sở Niệm một chút, ý vị thâm trường mà không có trả lời cô, ngược lại lại lần nữa hỏi: “Em tưởng có thần tiên sao?”

“Emđương nhiên không tin.” Sở Niệm trả lời dứt khoát, ngước mắt nhìn mắt bầu trời với những đám mây hồng rực của buổi chiều tà.

“Dù nói em là không khách quan phán đoán hay thiếu kiến thức cũng vậy.  Ở trong lòng em, em chưa bao giờ cảm thấy có người sau khi chết có thể thoát khỏi luân hồi. Bọn họ là sẽ bởi vì không cam lòng mà lựa chọn lưu lại, còn việc muốn trở thành cái gọi là thần tiên, kia thật đúng là không quá dễ dàng.”