Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 251




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 251

Buồn Nôn!

“Anh đúng là có việc phải ra ngoài một chuyến, còn anh đang ở đâu…” Thương Sùng nhếch miệng, giọng trầm thấp như tiếng đàn cello, giọng nói ôn nhu lại tràn đầy từ tính: “Hai phút nữa em sẽ biết.”

“Quanh co lòng vòng.” Sở Niệm nổi tính trẻ con mím môi. “Hai phút thì em cũng chỉ leo thêm một cái cầu thang thôi, chẳng lẽ anh đang hẹn hò với cô nàng nào nên mới vòng vo nói chuyện với em sao?”

“Hẹn hò? Cùng cô gái khác?” Thương Sùng cong môi cười, dáng vẻ như đang nghe một trò đùa vô cùng buồn cười. “Nha đầu, em đúng là không có lương tâm mà.”

“Làm sao, bị em đoán đúng rồi nên thẹn quá hóa giận, tính phản đòn em sao? Thương Sùng, anh coi chừng đừng làm cho bổn đại gia tìm được anh. Bằng không… hừ, đừng nói là tiểu tam bên cạnh anh, cho dù là anh, em cũng tuyệt không sẽ nương tay!”

Coi đi coi đi, đây là do xem phim truyền hình nhiều quá, đâm ra bị ám ảnh bởi phim ảnh đây mà.

Thương Sùng mở cửa xe bước ra. Tai nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, hắn nói “Nha đầu, sức tưởng tượng của em thật đúng là phong phú. Nếu anh thật sự cùng cô gái khác ở bên nhau, em cho rằng anh còn thời gian nhàn rỗi cùng em nói chuyện phiếm sao?”

“Có lẽ là anh muốn xem phản ứng của em thế nào? Anh biết đó, anh là loại người luôn là tâm tình bất định, lâu lâu mới bình thường, thần tượng thì cũng có chút yếu tố hỗn đản mà.”  

Yếu tố hỗn đản? Thật đúng là quanh co lòng vòng mắng chửi người ta kiểu mới.

Vì chờ đợi nha đầu này, ước chừng hắn đã thủ thân mấy ngàn năm. Cái gì mà Liễu Hạ Huệ có phụ nữ ngồi trong lòng mà không loạn, Thương Sùng hắn trong mắt trước giờ chưa từng có người con gái nào khác đó.

Rũ mắt nhìn xuống người anh em bên dưới, Thương Sùng mắng thầm: Huynh đệ, làm khổ ngươi nhiều năm rồi!

Thương Sùng trầm mặc làm trong lòng Sở Niệm căng thẳng, chẳng lẽ thật bị mình đoán  đúng?

Bực bội cau mày, cô bước tới mái hiên, cầm điện thoại lớn tiếng nói: “Thương Sùng, anh nha, anh đúng là đi tìm tiểu tam! Mấy lời thề non hẹn biển của anh với em đều là trò lừa con nít sao? Anh đừng để cho đại gia đây tìm thấy anh, bằng không…” 

Thương Sùng ngạc nhiên mặt nghệt cả ra, sững sờ ở cửa thang nhìn Sở Niệm, vẫy vẫy tay.

Hắn nhàn nhã lười nhác nhướng mày, đôi mắt đen đầy ý nghiền ngẫm lẫn trêu chọc

“Bằng không thì như thế nào? Sở Niệm, trước giờ anh không biết là em ghen ghê vậy đó!”

Sở Niệm đỏ bừng mặt, ‘cụp’ một tiếng cúp máy. Nhìn nam nhân đứng cách mình chỉ có mười mét, trong lòng cô như dời non lấp biển, thẹn quá hóa giận rồi.

Mới vừa còn hùng hổ, hiện tại liền biến thành ủy khuất đến cực điểm. Thương Sùng cười khẽ, không thể không bội phục tốc độ biến sắc mặt của nha đầu này.

Theo lý mà nói, rõ ràng là hắn đã bị lên án không đúng rồi, muốn tức giận, muốn ủy khuất thì phải là hắn mới đúng.

Vội bước đến trước mặt cô, Thương Sùng cúi xuống nhìn vào mắt Sở Niệm.

“Nha đầu, em không cảm thấy người nên ủy khuất khổ sở là anh sao? Cô gái khác? Còn là tiểu tam, trong lòng em anh là đồ đứng núi này trông núi nọ vậy sao?”

“Thương Sùng, anh cố ý!” Sở Niệm thở phì phì trừng mắt liếc hắn, rõ ràng đang đợi cô ở dứoi nhà, còn chơi trò thừa nước đục thả câu, lấy cô làm trò vui.

Nghĩ đến những lời vừa nói, Sở Niệm chỉ muốn đào một cái hố mà tự chôn mình. 

Không đúng, là đem cô với Thương Sùng cùng mang đi chôn! Tránh cho nam nhân xấu xa này lại đi gây họa cho cô gái khác!



Dường như Thương Sùng đoán được suy nghĩ trong đầu Sở lúc này, môi khẽ cong, hắn di di bàn chân trên mặt đất. “Đường bây giờ đều là bê tông và nhựa đường, tuy độ cứng thua đá cẩm thạch nhưng nếu em muốn đào một cái hố dài khoảng hay mét, sâu 1 mét thì anh cảm thấy cũng không dễ dàng đâu.” 

“…Thương Sùng!” Sở Niệm cắn răng, miệng nam nhân này có cần phải độc vậy không?

“OK, coi như anh cái gì cũng chưa nói qua.” Thương Sùng cười, cảm thấy mỹ mãn, sủng nịch mà điểm nhẹ lên chóp mũi Sở Niệm, nói:

“Nha đầu, không kể là trong mắt anh hay trong lòng anh thì cũng chỉ nhìn thấy một mình em. Em giống như một loại ma chú, làm anh mãi mãi trầm luân.”

“Buồn nôn!” Trong lòng ngọt ngào muốn chết vì nghe Thương Sùng nói, nhưng ngoài mặt Sở Niệm vẫn là giả vờ làm dáng ghét bó, hai tay ôm lấy vai ra vẻ nổi hết da gà. 

“Buồn nôn thì buồn nôn, dù sao anh biết rõ em thích là tốt rồi.”

“Cún mới thích!” Sở Niệm gạt tay Thương Sùng đang ôm eo mình, bước nhanh đi đến bên cạnh xe, kéo ra cửa xe ngồi vào.

Nhìn hắn đã ngồi vào ghế lái xe, Sở Niệm kéo dây an toàn cài chặt.

“Anh không đứng đắn gì cả, Cẩm Mặc gặp chuyện không may mà anh còn tâm tư trêu em.”

Thương Sùng nhún nhún vai, không biểu lộ cảm xúc đáp: “Anh thấy chẳng liên quan gì cả, chẳng lẽ anh không tán tỉnh vị hôn thê của mình thì cổ độc của Cẩm Mặc tự nhiên được giải sao?” 

Tán tỉnh… hay ghê, Sở Niệm lần đầu tiên thấy có người dùng kiểu tán tỉnh như vậy.

Nghịch ngợm làm mặt quỷ với hắn, Sở Niệm điều chỉnh sắc mặt, nhìn Thương Sùng nói: “Đừng náo loạn, chúng ta hiện tại vẫn nên chạy nhanh trở về xem Cẩm Mặc ra sao. Cách giải Hoán Cổ Chú chắc em phải tìm hiểu thêm mấy ngày nữa.”

“Hoa Lệ hiện tại chắc là lo lắng lắm rồi? Cẩm Mặc hắn… đã hôn mê rồi phải không anh?”

Thương Sùng hơi cau mày, khởi động xe. “Ngày hôm qua Hoa Lệ thật sự là bị dọa, tới giờ cũng đỡ rồi. Cẩm Mặc hắn bị hôn mê nên giờ chúng ta có về cũng không làm được gì.” 

“Vậy ý anh là sao? Chẳng lẽ chúng ta không làm gì cả mấy ngày này sao?”

“Đương nhiên là không để em ở không, chúng ta ra sân bay, em có mang đồ đầy đủ không?” 

“Dạ có.” Sở Niệm đem túi da đặt ở trên đùi, nghiêng đầu nhìn Thương Sùng. “Ra sân bay đi đâu? Để Cẩm Mặc và Hoa Lệ ở nhà có ổn không?”

“Em yên tâm, Hoa Lệ sẽ chiếu cố tốt cho Cẩm Mặc.” Thương Sùng nói: “Giải trừ Hoán cổ chú anh đã biết cách. Việc chúng ta phải làm lúc này là phải chạy nhanh tới đó.” 

Đêm qua sau khi bà của Sở Niệm rời khỏi, Thương Sùng liền lên mạng đi tìm chút thông tin về huyện S.

Đúng như lời bà nói, huyện S là nơi có lịch sử từ xa xưa, nhưng mọi thứ và giao thông đều rất lạc hậu. Cả trấn cũng chỉ có khoảng mười ngàn người, nhưng rồi người dân cứ rời đi, huyện S cơ hồ đã trở thành một tòa thành trống rỗng. 

Hẻo lánh, càng khiến cho không ai biết tới ngọn núi lớn phía sau huyện S…Thương Sùng cho rằng hắn phải nhanh chóng chạy tới đó.

Sau cùng…