Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi

Chương 245-1




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 245

Ma Chú Ngủ Say

Bà nội phiêu lãng bay trước mặt Sở Niệm, mặt vô cùng nghiêm trọng.

Bà như cảm thấy những hàng chữ trên lá bùa trắng kia giống như những con trùng sống vặn vẹo hướng về phía cháu gái mình, từng bước từng bước bò tới.

Sẽ không! Bà ôm tâm trạng cầu may mắn nói trong lòng.

Có lẽ cổ độc và vu thuật kia là vô tình có kẻ học được, có lẽ xuất hiện tại thời điểm này chỉ để đối phó với bạn của con bé thôi.

Hơi chút ổn định tâm thần hoảng loạn, bà ngẩng đầu nhìn về phía Sở Niệm. “Cũng có khả năng không phải là người của Miêu tộc, thực ra thì cái ngón nghề thất truyền này, biết đâu vô tình mà học được.”

“Vậy lá bùa này là chuyện như thế nào? Nội à, bà xác định Miêu tộc không có truyền nhân sao?” Sở Niệm nhíu mày, nhìn bà hỏi: “Còn nữa, cổ phù là gì? Nó có tác dụng ra sao?”

Bà nội yên lặng thở dài, quay  lưng về phía Sở Niệm.

“Chuyện của Miêu tộc, thực sự nội cũng không rõ ràng lắm. Bà chỉ biết, lúc ông cố của con còn sống, ông đã cùng với các tổ tiên của Sở gia chúng ta đem toàn bộ người của Miêu gia không phân biệt nam phụ lão ấu, toàn bộ…… đuổi tận giết tuyệt.”

Ngồi ở trên sô pha Sở Niệm hít một hơi, đuổi tận giết tuyệt? Do tổ tông của mình?

“Vì sao?” Sở Niệm không hiểu, Sở gia tôn chỉ không phải là không thể lạm sát kẻ vô tội sao?

Bà nội nói: “Miêu gia cùng đuổi ma nhân chúng ta bất đồng, bọn họ tôn thờ ‘Thần’ là một trong những Vu Hình thú độc ác nhất trong địa ngục. Bọn họ không có phân biệt thiện ác, giết chóc theo sở thích cá nhân.”

“Ở thời điểm binh hoang mã loạn, khắp nơi toàn xác chết, nên khi oan hồn trong địa ngục đã nhiều tới mức không còn chỗ nữa, thì trên thế giới người ma cùng nhau mà sống.”  

“Oán hồn và ác quỷ quá nhiều nên tổ tiên chúng ta chỉ còn cách liên hợp với gia tộc đuổi ma mạnh nhất lúc đó là Mã gia, cùng nhau trảm yêu trừ ma. Nhưng lại không nghĩ ra rằng lúc đó Miêu tộc lúc đó lại cố tình trà tộn vào. Bọn họ không chỉ trợ giúp cho lũ ác quỷ chạy trốn, mà còn quay sang giết chết huyết mạch duy nhất còn lại của Mã gia.”

“Gia tộc đuổi ma họ Mã ngã xuống, Niệm Niệm, con có biết với người trừ ma có nghĩa là sao không?”

Từ khi có năng lực đuổi ma xuất hiện, Nam Mao, Bắc Mã đã được coi như là sao chiếu đường của giới trừ tà.

Sau khi Mao Tiểu Phương sư phụ của Mao gia phía Nam qua đời, thì Mao gia nhanh chóng biến mất trong giới trừ tà.

Nếu như truyền nhân duy nhất của Mã gia cũng không chết già được, như vậy thiên hạ đại loạn, những gia tộc trừ ta còn lại cũng như mất đi người lãnh đạo, trở thành một mớ hỗn độn!

Sở Niệm nhíu mày, nửa ngày sau mới thấp giọng đáp: “Con biết.”

“Cho nên, là người liên thủ với truyền nhân duy nhất của Mã gia – tổ tiên của chúng ta chỉ còn một con đường.” 

“Chính là… Đuổi tận giết tuyệt, nhưng thật sự cần thiết sao?”

“Có.” Bà thở dài. “Miêu tộc tuy rằng bởi vì nghịch thiên mà sống nhưng truyền nhân huyết mạch không nhiều. Nhưng miễn là con cháu truyền thừa vu thuật của bọn họ, thì về sau nhất định sẽ hậu hoạn vô cùng.”

“Cho nên trừ bỏ đuổi tận giết tuyệt, tổ tông chúng ta cũng không có biện pháp khác.” Bà nội nói: “Cho nên Miêu tộc diệt vong, bà nội khá là chắc chắn.”

Tàn nhẫn nhưng không theo đúng luật của mình, Sở Niệm thở dài, chỉ có thể cảm giác không đành lòng nén trong lòng “Vậy lá bùa gọi là cổ chú này có tác dụng thế nào?”

“Nội cũng không quá rành thuật cổ độc của Miêu tộc, chỉ là trước đây có xem một chút sách về nó nên mới nhận ra lá bùa này.” Bà nghĩ tiếp. “Nếu bà nhớ không lầm, lá cổ trùng này chỉ làm cho người ta ngủ say. Trên lá bùa đó chính là dùng máu cổ trùng mà tạo thành.”