Chương 240
Ngươi Không Có Tư Cách Cùng Ta Nói Chuyện
Tỏ vẻ vô cùng xin lỗi, Hoa Lệ đem đầu dựa vào trên vai Sở Niệm. “Cho nên…… chị dâu à, thực xin lỗi, anh trai em hắn hôm nay……”
Dù trong lòng cũng có đôi chút tiếc nuối, nhưng là vì chiếu cố cảm xúc của Hoa Lệ, Sở Niệm vẫn cong khóe môi, nói: “Nha đầu ngốc, chuyện này thì có gì mà phải xin lỗi chị chứ. Cẩm Mặc là hôn phu của em, anh trai em đi giúp hắn thì cũng là hợp tình hợp lý. Em nói rất đúng, không có hai người đàn ông đi theo, chị em mình càng thoải mái chứ sao!”
Hoa Lệ ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam như không tin được. “Chị dâu, ý chị là chúng ta vẫn đi dạo phố phải không?”
“Đi chứ, không đi dạo phố chả lẽ chúng ta hai người chị nhìn em, em dòm chị, tới phát ngốc hay sao?”
Hoa Lệ hoan hô, ôm lấy Sở Niệm. “Chị dâu thật tốt, Hoa Lệ quả nhiên không có nhìn lầm người!”
Thương Sùng đứng cạnh bên cũng cười, ánh mắt ngập tràn áy náy mà nói với Sở Niệm: “Nha đầu, lần này coi như anh thiếu em. Em yên tâm, sau này nhất định bồi thường em gấp bội.”
“Vậy anh ráng nói lời nói giữ lời, bằng không……” Sở Niệm làm mặt quỷ với Thương Sùng “Xem em về sau như thế nào thu thập anh.”
……
Nhìn theo Sở Niệm cùng Hoa Lệ rời đi, Thương Sùng đợi hơn nửa tiếng rồi mới đóng cửa, lấy xe đi ra ngoài.
Hắn khởi động máy, dẫm mạnh chân ga, đảo tay lái chạy về hướng cao ốc Hoành Thu.
Tìm chỗ đậu xe ổn thỏa hắn mới chỉnh lại quần áo bước ra
Hắn không tính toán cứ như vậy trực tiếp tiến vào cửa lớn Hoành Thu, nếu thật là người kia bắt cóc Cẩm Mặc, như vậy hắn hiện tại cũng nhất định sẽ ở chỗ nào đó mà theo dõi mình.
Tư vị chờ đợi cũng không dễ chịu, lúc này Thương Sùng không còn cách nào khác, đành quyết định từ bỏ,
Giống như lúc trước Cẩm Mặc từng nói với hắn, Hoành Thu được bao bọc kín bằng kết giới, thậm chí đỉnh của tòa nhà cũng được niêm kín.
Bút tích đích xác rất lớn! Thương Sùng đứng nguyên tại chỗ, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Năm phút đồng hồ qua đi, như hắn dự tính, chuông di động của Thương Sùng vang lên. Nhìn điện thoại hiển thị dãy số xa lạ, Thương Sùng câu môi, đem điện thoại áp lên tai.
“Thương tiên sinh, chúng ta, cuối cùng cũng gặp mặt.” Giọng nói trong điện thoại vọng tới thật lạnh lẽo, giọng ngang ngang mang theo tia châm chọc không e dè, người có vẻ không lớn tuổi, nhiều lắm là ba mươi.
Thương Sùng ngước mắt, nhìn về phía tầng cao của cao ốc Hoành Thu. Dùng ngữ khí cùng biểu tình tương tự, hắn mở miệng đáp lời: “Theo nhận thức của ta, gặp mặt không phải là chỉ ở trong điện thoại.”
“Ngươi sai rồi.” Nam tử đứng ở cửa sổ sát đất trước nói: “Điện thoại cũng chỉ là một loại cách giao lưu mà thôi, Thương tiên sinh hà tất câu nệ chuyện này.”
Thương Sùng cười lạnh một tiếng, dựa vào thân xe. “Ngươi nói cũng đúng, đối với một sinh vật chỉ dám dựa vào kết giới để trốn tránh, ngươi thật sự không có tư cách cùng ta nói chuyện.”
“Chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi, người của ta, có phải hay không do ngươi bắt?”
“Người?” Nam nhân nhướng mày cười nhạo một tiếng. “Ta nhớ rõ ta chỉ bắt một con mèo yêu mà thôi. Ông Thương à, phải chăng chúng ta đang nói về cùng một thứ?”
Thương Sùng trầm mặc làm gã đàn ông đứng ở phía trước cửa sổ cười khinh miệt cong. Gã tạm dừng vài giây, nói: “Ta nhớ rõ bạn gái của Thương tiên sinh tên Sở Niệm, vốn là một người đuổi ma bắt quỷ, nếu cô ta biết thân phận của Cẩm Mặc, Thương tiên sinh nghĩ ả sẽ chọn lựa làm thế nào?”
“Giết? Hay thả? Hay sẽ đối với thân phận của ngươi mà sinh hoài nghi?”
Thương Sùng rõ ràng không dự đoán được gã này đã biết được nhiều như vậy về thân phận của mình. Hắn cau mày, ngón tay trắng bệch vì dùng sức nắm chặt điện thoại.
“Thân phận ta như thế nào, Sở Niệm có lẽ không muốn biết, nhưng mà thân phận của ngươi, nếu ả biết, ta dám cam đoan, ả cũng tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”