*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 239
Không Ai Trả Lời
Dùng tay chống cằm, chớp chớp mắt với Hoa Lệ, Sở Niệm nói: “Hoa Lệ, vì ngươi khen ngợi ngươi như thế chính nghĩa bảo hộ ta. Ta quyết định trong chốc lát bồi ngươi đi dạo phố, sau đó lại đi ngươi thích nhất kia gia hải sản quán ăn cá.”
“Thật vậy chăng?!” Hoa Lệ kinh hô một tiếng, trong giây lát đôi mắt mở to hết cỡ.
“Đương nhiên là sự thật.” Sở Niệm bộ dáng trẻ con của cô nàng chọc cười, quay đầu nhìn đồng hồ trên tường. “Giữa trưa chắc Cẩm Mặc cũng về, đến lúc đó chúng ta kêu hắn cùng đi.”
“Cẩm Mặc hắn……” Hoa Lệ chần chờ, nhìn về phía Thương Sùng.
Thương Sùng nhướng mày, sau cùng hai cô gái này cũng đã không coi mình như không khí. Ném cho Hoa Lệ ánh mắt hình viên đạn, sau đó mỉm cười quay sang Sở Niệm: “Chút nữa gọi cho Cẩm Mặc là được rồi, em yên tâm, anh có làm ai mất hứng cũng không dám làm em mất hứng đâu.”
Thật là chân chó mà…
Hoa Lệ ngồi đối diện trên bàn ăn có chút bất mãn, chủ nhân công nhận tốc độ thay đổi sắc mặc nhanh thật!
Một giây trước còn hung hăng với mình, một giây sau đã cười thành như vậy.
Hoa Lệ mắng thầm: Quả nhiên là người so người…… Không đúng, là người so mèo…đúng là tức chết mèo mà.
Ngồi ở đối diện, Sở Niệm dĩ nhiên là không phát hiện biểu tình Hoa Lệ lúc này, cô hạnh phúc nhìn Thương Sùng, cái này đúng là tình yêu sâu sắc mà.
Thời gian trôi qua chậm chạp, ba người ăn sáng rồi cùng xem một bộ phim truyền hình dài mấy tiếng đồng hồ, Hoa Lệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ, tay nắm chặt điện thoại.
Nếu là trước đây, Cẩm Mặc dù đang họp ở công ty, ngay lúc kết thúc cuộc họp cũng sẽ nhắn tin báo cho mình biết. Nhưng bây giờ mình đã gọi hắn hơn một tiếng trước vậy mà Cẩm Mặc cũng không có gọi điện lại cho mình, thậm chí vừa rồi gọi điện hắn vẫn không nghe máy.
Hoa Lệ trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không tốt, cô cảm thấy Cẩm Mặc mất liên lạc như vậy…có thể là xảy ra chuyện gì rồi.
Nôn nóng bất an mà nhìn Sở Niệm ngồi cạnh bên người Thương Sùng, Hoa Lệ đứng dậy, xoay người chạy lên lầu hai.
Động thái bất ngờ làm Sở Niệm cũng cảm thấy kinh ngạc, đầu tiên là nhìn Thương Sùng, sau đó cũng đứng lên đi theo.
Vốn định cùng hắn lên lầu nhìn xem Hoa Lệ là làm sao, nhưng cô vừa đi được một bước đã bị Thương Sùng chặn lại.
Sở Niệm ngẩng đầu khó hiểu. “Làm sao vậy? Có việc sao?”
“Không có.” Thương Sùng hơi nhướng mày nhìn cô. “Sở Niệm em đợi một chút ở phòng khách đi. Hoa Lệ nó…”
“Em biết, anh mau chạy lên xem cô ấy đi.”
“Xin lỗi.” Thương Sùng cúi người hôn lên trán Sở Niệm, xoay người hướng lầu hai đi đến.
Mở cửa phòng khép hờ, Thương Sùng phất tay, một đạo kết giới vô hình xuất hiện ở mỗi góc phòng.
Nhìn Hoa Lệ bên mép giường, hắn tiến lên nhẹ giọng hỏi: “Cẩm Mặc có phải không liên hệ được không?”
Hoa Lệ gật đầu, ngón tay đều đang run rẩy. “…Vâng, gọi điện cho Cẩm Mặc mà anh ấy không bắt máy.”