“Tiết tháo? Đó là thứ gì, có thể ăn sao?” Thương Sùng ngả ngớn nhướng mày, nhìn chằm chằm Sở Niệm nói: “Nếu anh trước kia thật sự cũng là có tiết tháo này nọ, thì hiện tại phải thừa nhận, từ lúc biết em tới giờ, cho dù là tiết tháo hay trinh tiết này nọ cũng mất sạch.”
“Đi đi đi, càng ngày càng không đứng đắn.” Tuy rằng Sở Niệm trong miệng nói có chút ghét bỏ, nhưng nàng trong lòng vẫn là ngọt lịm tim.
Lần đầu thấy Thương Sùng, hắn cũng không phải cái dạng này. Ánh mắt lãnh đạm, liền phảng phất ý cự tuyệt người ngoài từ ngàn dạm.
Cho dù đôi khi đối với cô phúc hắc một chút, nhưng cũng không có nửa điểm giống như hiện tại.
Có lẽ là bởi vì chính mình có đôi khi vô cớ gây rối quá mức, cho nên hắn vì làm mình vui vẻ, nhân nhượng nên tính cách đều thay đổi.
Lẳng lặng cong môi, Sở Niệm kéo tay hắn đặt trong lòng bàn tay mình.
Quả nhiên, chỉ khi có hắn ở bên người, tâm cô mới có thể cảm thấy an toàn.
Thời gian bay vừa đơn điệu lại lâu, nhưng lần đầu tiên Sở Niệm phát hiện, cô vậy nhưng lại thích cảm giác này.
Không có quỷ quái, không có người khác. Trong mắt Thương Sùng chỉ có cô, trong mắt cô cũng chỉ có hắn.
……
Không thể nhớ đã hàn huyên cùng cô bao lâu, đến khi Sở Niệm hoàn toàn chìm vào mộng đẹp,Thương Sùng lúc này mới nhẹ nhàng đắp chăn lên người cô.
Nhìn khuôn mặt trắng nõn tinh xảo nhỏ nhắn của cô, bên môi còn vương nụ cười hạnh phúc, tim Thương Sùng trong nháy mắt tan chảy thành một vũng nước trong, ấm áp và mềm mại.
【Lời tác giả: Trì Đường biết cách hành văn của mình còn kém so với nhiều tác giả khác, nhưng Trì Đường chính là nghiêm túc dụng tâm để viết cho cả nhà xem. Mỗi ngày mỗi đổi mới kỳ thật đều thực vất vả, vô số lần muốn từ bỏ nhưng vẫn tiếp tục cắn răng kiên trì. Coi như là ta tùy hứng, cho nên không chịu nổi khi có người nhục mạ độc giả của ta. Không có mọi người, cũng liền không có ta hiện tại. Cảm ơn mọi người vẫn luôn duy trì ta, cùng ta. Nếu mọi người đưa ra quan điểm khi đọc, Trì Đường hoan nghênh. Nhưng mà nếu dùng từ nhục mạ thì Trì Đường cũng tuyệt đối sẽ không khách khí! 】